Chương 42: Trẫm Hôn Định Quốc Công

Mặt trời trầm mình sau dãy núi phía tây, trong phòng còn chưa kịp thắp đèn, Đàm Thời Quan quay lại phòng chỉ thấy được chút ánh sáng ít ỏi le lói bên trong, duy nhất đôi mắt của Tiêu Cư Mạo đang ngồi trên giường giống như đang phát sáng.

"Bệ hạ?"

Tiêu Cư Mạo lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, vừa hay chạm phải ánh mắt thâm trầm phức tạp của nam nhân, trước sự kinh ngạc không thể tin nỗi trong ánh mắt ấy, duỗi tay nắm chặt tay phải của Đàm Thời Quan.

Lòng bàn tay cứng rắn lại hơi chai sạn ở một số vị trí nhất định do nhiều năm cầm đao kiếm, thô đến tưởng chừng như có thể một phát bóp nát được bàn tay của Tiêu Cư Mạo, nhưng mà Tiêu Cư Mạo vừa nắm lấy, đã lập tức cảm thấy tình trạng chìm nổi vô định của hắn trong nháy mắt nhẹ nhàng rút xuống, nhẹ nhàng an tĩnh tựa như thủy triều.

Hắn vẫn cảm thấy, Đàm Thời Quan vì mình làm nhiều như vậy, một mặt là bởi vì do mẫu phi hắn trước đây nhờ vả, một mặt khác là bởi vì hắn trung tâm ái quốc.

Tiêu Cư Mạo trước giờ chưa thích ai yêu ai, thậm chí ái mộ ai, cũng không biết vị khi thích người ta mặn ngọt chua cay thế nào, cũng không thấu rõ giữa thích và trung thành với người khác có gì khác nhau.

Đàm Thời Quan có thể trung quân, cũng có thể yêu quân, là đạo lý hiển nhiên đến cỡ nào cơ chứ.

"Đàm Thời Quan," Tiêu Cư Mạo khẽ quay mặt sang chỗ khác, thanh âm khẽ run, "Trẫm cho phép ngươi tiếp tục ở lại, thế nhưng, khi Trẫm chưa cho phép, ngươi không được làm ẩu." Nói dứt lời cũng cảm thấy cả khuôn mặt như đang bốc cháy.

Đàm Thời Quan trong lúc nhất thời kinh hỉ kích động suýt nữa thì không kiểm soát được, hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện, chỉ thấy hắn siết chặt hơn đôi tay Tiêu Cư Mạo chủ động đưa qua, thế nhưng siết một hồi lại chợt thả lỏng ra, không dám dùng sức, chỉ sợ làm người thương bị đau.

Một thứ tình cảm không rõ giữa hai người chậm rãi sinh sôi, Tiêu Cư Mạo trước giờ chưa từng cảm thấy không được tự nhiên như vậy, hắn sống mười tám năm, ngoại trữ mẫu phi ra chưa từng tiếp xúc thân mật với ai đến mức này.

Rõ ràng tưởng chừng chỉ là lòng bàn tay chạm nhau một chút, mười ngón tay đan vào nhau, cũng có thể nóng bỏng kì lạ như vậy.

"Được, không làm ẩu."

Nam nhân cười trầm thấp, trong ý cười lộ ra sự vui vẻ rõ rệt lọt vào tai Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo trong lòng cuồng loạn, đỏ mặt ném tay của hắn ra, xoay người đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

"Trẫm còn chưa ăn no."

Hắn sau khi ngồi xuống, lại gọi ra bên ngoài " Triệu Toàn, cầm đèn."

Triệu Toàn nghe được phân phó, lập tức đẩy cửa bước vào, cầm cây châm lửa, đốt nến, trong lúc nhất thời, khắp phòng sáng bừng.

"Bệ hạ, người còn gì căn dặn nữa không ạ?"

Tiêu Cư Mạo phất phất tay, "Ngươi ra ngoài dùng bữa đi, chỗ này không cần ngươi nữa.

"Triệu Toàn cười đến híp cả mắt, xem ra Bệ hạ cùng Định Quốc công trò chuyện rất vui vẻ, này tốt quá rồi. Triệu Toàn lui mấy bước về sau bước ra khỏi phòng, trong phòng rốt cục chỉ còn lại hai người, Tiêu Cư Mạo đột nhiên thấy tâm tình tốt hẳn ra, ham muốn ăn uống càng tăng thêm, liếc qua Đàm Thời Quan đang ngồi bên cạnh một cái,"Trẫm muốn ăn cơm."

Đàm Thời Quan lấy lại tinh thần, vội vàng lần nữa bưng bát lên, gắp đồ ăn, đưa tới bên miệng Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo thỏa mãn nuốt xuống một ngụm lớn, mới mở lòng từ bi nói: "Ngươi cũng ăn đi."

"Bệ hạ ăn xong ta lại ăn sau."

Chỉ cần đút người nọ ăn no, hắn đã cảm thấy thỏa mãn.

"Ừm?" Tiêu Cư Mạo không vui nhìn hắn, trên chiến trường chịu đói là bất đắc dĩ, nhưng ở chỗ này, Trẫm sao có thể để ngươi bị đói được?

"Được rồi, ta ăn."

Đàm Thời Quan đang chuẩn bị buông bát đũa của Tiêu Cư Mạo xuống, cầm lên của chính hắn rồi ăn, nhưng đột nhiên nghe Tiêu Cư Mạo nói: "Cứ như vậy ăn đi."

Đàm Thời Quan nhìn hắn, chỉ thấy Tiêu Cư Mạo mắt nhìn ra cửa, căn bản không đang nhìn về phía bên này, rõ ràng là đang quan tâm mình, lại làm bộ như không để ý.

Đàm Thời Quan cảm thấy trong lòng ấm áp giống như có dòng nước ấm dịu dàng chảy qua, mặt mày lạnh lùng cũng mềm xuống mấy phần, dưới ánh nến chiếu rọi càng tôn thêm vẻ phong thần tuấn lãng, Tiêu Cư Mạo bất chợt nghiêng người nhìn sang, bộ dạng đẹp động lòng người này nhanh chóng lọt vào trong mắt hắn, hô hấp Tiêu Cư Mạo rớt mất một nhịp.

"Nhìn gì đấy? Sao còn chưa ăn?" Tiêu Cư Mạo hơi không được tự nhiên nói.

Đàm Thời Quan dùng chén đũa của Tiêu Cư Mạo ăn một miếng, sau đó lại quay sang đút cho hắn ăn, Tiêu Cư Mạo đột nhiên buồn bực trong lòng do nam nhân không nghe lời, thế là đưa tay đoạt lại, "Trẫm tự ăn, không cần ngươi hầu hạ.

"Đàm Thời Quan bất đắc dĩ, đành phải cầm chén đũa của mình lên, lẳng lặng bồi tiếp hắn dùng bữa. Tiêu Cư Mạo ăn ăn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, giống như vừa rồi ăn không phải là thức ăn, mà là một miếng điểm tâm ngọt ngào. Có người bồi cạnh dùng bữa, cảm giác này quả thực rất tốt. Hai người ăn cơm xong, Triệu Toàn quay lại dọn chén đũa xuống, phục vụ hắn súc miệng rửa mặt, hỏi:"Bệ hạ có muốn tắm rửa nghỉ ngơi chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!