Chương 39: Trẫm Phải Trở Về Rồi

Gần đây, mấy xóm làng chơi ở kinh thành cũng dần khôi phục lại náo nhiệt.

Hoàng thượng ban xuống hai đạo thánh chỉ, mấy công tử nhà quý tộc ở yên trong nhà an phận được mấy ngày, rất nhiều quan viên cũng bắt đầu giữ mình trong sạch, không dám tự tiện chạy tới mấy địa phương kia ăn chơi, thành ra mấy lầu cát hoa hòe vốn tấp nập bây giờ lại điều hiu thấy rõ.

Lan Thận từ lần ở trên phố phóng ngựa điên cuồng lần trước, sau đó bị phụ thân hắn cưỡng chế ở trong phủ ngày ngày đọc sách làm thơ, trong lòng muốn vàn khó chịu muốn phát tiết, vừa hay hôm nay gặp được Tưởng Lăng là con út của Kỳ An bá rủ rê ra ngoài dạo chơi, phụ thân Lan Diên Quế lại đến phủ nha không có nhà, hắn liền đi theo Tưởng Lăng ra ngoài, định đi hít thở không khí chút rồi trở về.

Tưởng Lăng cũng ở trong nhà nhẫn nhịn mấy ngày, vất vả lắm mới trốn ra được, đương nhiên là muốn tìm chỗ nào sung sướng lao vào một phen hưởng thụ, Ngọa Vân lâu còn có người đang chờ hắn kìa.

Lan Thận theo hắn đi tới đây đã cảm thấy không thích hợp, hắn kéo Tưởng Lăng lại, nghi ngờ nói: "Đã nói chỉ ra ngoài hít gió trời một chút, ngươi sao lại đi về hướng này?

"Bảng hiệu Ngọa Vân lâu sáng chói như vậy cũng đâu phải mắt bị mù mà không thấy? Hoàng thượng vừa mới ban hành chính lệnh không bao lâu, chính là muốn chấn chỉnh đám quan lại quý tộc như bọn hắn, sao có thể mới đó liền làm trái ý thánh nhân? Tưởng Lăng cả khuôn mặt nhăn lại như trái khổ qua, thân thiết đụng đụng bả vai Lan Thận"Ta nói nè Lan đại công tử, lão cha nhà ngươi quản ngươi quá nghiêm khắc rồi, ta biết ngươi xưa nay giữ mình trong sạch giống như lão cha ngươi.

Thế nhưng Nhược nhi ta ngày nhớ đêm mong vẫn còn đang chờ ta đó! Mấy ngày này nàng không nhìn thấy ta, nhất định là trong lòng sầu khổ tiều tụy đi nhiều lắm.

"Lan Thận không biết nói gì. Não ngươi chứa gì trỏng mà còn chờ mong một tiểu cô nương ở Ngoạ Vân lâu sẽ động tấm chân tình với ngươi? Ngươi không đi, tự nhiên sẽ có còn có người khác đến, còn ở đây lo sợ nàng nhớ mong ngươi mà tiều tụy?"Mấy ngày nữa phải vào quân doanh huấn luyện, ngươi nên sớm tu tâm dưỡng tính cho đàng hoàng đi.

"Lan Thận có cha là Ngự Sử trong triều, đương nhiên có sức ảnh hưởng rất lớn tới tính cách của hắn, hắn cho rằng trước tiên phải làm chủ được bản thân, thì mới có thể mọi chuyện được thành công suôn sẻ, đối với việc vào quân doanh huấn luyện này, hắn ngược lại còn rất chờ mong sớm ngày được đi. Tưởng Lăng thấy hắn thật sự muốn vào quân doanh huấn luyện, liền mở to mắt dáo dát nhìn xung quanh, sau đó kéo hắn tới một góc nhỏ không người trong hẻm, cầm quạt trong tay đập lên vai Lan Thận,"Ta nói này ngươi bị ngốc hả?

Ngươi thật sự dự định vào quân doanh rác rưởi kia huấn luyện?

"Lan Thận nhíu nhíu mày,"Chẳng phải ai cũng vào à?"

Tưởng Lăng đang muốn mở miệng, nhưng chợt nhớ tới cha hắn là Ngự Sử, liền nuốt vào lời vừa muốn ra khỏi miệng, chỉ nói: "Ngươi thích đi thì đi đi, ta lại không muốn đi, tiểu gia ta còn muốn tiếp tục tiêu dao khoái hoạt na!"

"Ngươi xem thân thể ngươi này, đi vào rèn luyện một chút không tốt sao? Mà cũng không phải chỉ dừng lại ở việc huấn luyện, đến lúc thăng cấp thành công, Hoàng thượng sẽ nhìn ngươi với con mắt khác, ngươi thật sự muốn cả đời chỉ quanh quẩn ăn chơi thác loạn thế sao? Không muốn vì tiền đồ sau này của bản thân mà suy nghĩ lại à?"

Tưởng Lăng nghe mà đau cả đầu, "Lan đại thiếu gia, đại ca của ta đã là trụ cột trong nhà rồi, ta còn cần tới mấy cái vinh quang đó làm chi nữa? Lại nói, ban thưởng gì thì ban thưởng, liệu có bằng được cái miệng nhỏ mỗi lần kêu lên đều phi thường ngọt ngào của Nhược nhi yêu dấu của ta không hở?

"Hắn nói xong, cả khuôn mặt đầu tràn ngập sắc xuân. Lan Thận nghe hắn thả thí toàn ô ngôn uế ngữ, mày nhíu chặt, đưa tay đẩy hắn ra,"Thôi, ngươi muốn đi đâu thì đi, ta không cản ngươi, ta vẫn là nên tìm chỗ thanh tĩnh ngồi một chút thôi."

Tưởng Lăng cảm thấy bản thân mình có đồ tốt liền muốn chia sẻ cùng với hắn, giữ chặt hắn dụ dỗ nói: "Ai, ngươi tuổi còn trẻ, đừng có mà suốt ngày học theo cha ngươi cứng nhắc như thế, trong đời thì ít nhất phải hưởng thụ qua tư vị kia nha, nếu mà trải nghiệm qua một lần nhất định sẽ nhớ mãi không quên được, huynh đệ tốt, hôm nay bổn gia muốn mang ngươi đi thử một phen cho biết mới được đó!"

Lan Thận hung hăng rị tay hắn ra khỏi người mình, "Không được, ta phải hồi phủ, tự ngươi đi chơi đi."

Hai người nửa lôi nửa kéo ra khỏi hẻm nhỏ, Tưởng Lăng thấy hắn tâm tư kiên định không lay chuyển được, đành phải buông bỏ, phất phất tay, bất đắc dĩ nói: "Thật sự là có phúc mà không biết hưởng!"

Lan Thận vẫn đứng một chỗ nhìn hắn đi thẳng tới Ngọa Vân lâu.

"Muốn đi theo sao?" Một nam nhân vóc người tráng kiện bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, lên tiếng hỏi.

"Sao cơ?" Lan Thận quay đầu nhìn hắn, "Không muốn."

Nam nhân gật gật đầu, đi lướt qua hắn, mấy bước chân đã lập tức tóm được cổ áo phía sau của Tưởng Lăng đã đi tới ngay trước cửa Ngọa Vân lâu, trở tay xoay mặt Tưởng Lăng lại, "Ngươi tên Tưởng Lăng?

"Tưởng Lăng sau khi kinh ngạc đơ người mất một giây, lập tức kêu gào,"Mẹ nó ai to gan như vậy? Dám động thử với bổn gia ta?"

Nam nhân vung tay lên ném hắn đập vào trên tường, "Ta nhớ kỹ ngươi."

Tưởng Lăng đầy bụi đất từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy bóng lưng Trần Phong xoay người rời đi, trong đầu chạy qua hàng ngàn con thảo nê mã (cao ni ma), "Tên này bị điên à!"

Trần Phong kỳ thật cũng cảm thấy mình tiếp nhận nhiệm vụ này đúng thật là có bệnh rồi, nhưng mà dù sao cũng là khẩu dụ của Hoàng thượng, hắn không thể làm trái.

Cũng không biết rốt cuộc Hoàng thượng bị cái gì kích thích, còn nói với hắn dù sao cũng là lúc hắn đang rảnh rỗi không có việc gì làm, lại ngày ngày uống rượu say mèm, chi bằng từ giờ hãy đi tuần tra khắp thành, thuận tiện nhớ mặt mấy tên công tử cà lơ phất lơ để sau này trị cho tốt.

Mấy công tử nhà quan lại quý tộc trong kinh thành Trần Phong chỉ nhớ mặt được một ít, thế nhưng mặc dù hắn không biết, người dưới trướng hắn biết thì nhiều lắm, cho nên liền theo bên cạnh hắn nhận diện giúp một phen, vừa thấy ai thì thuận tiện đọc tên lẫn gia phả cho Trần Phong nghe.

Hoàng Thượng nói, chỉ cần nhìn mặt thôi, không muốn đánh cỏ động rắn, nhớ kĩ mặt thì bỏ đi luôn, nhất là mấy tên thường xuyên lưu luyến qua lại ở mấy chốn phong hoa.

Trần Phong tạm thời còn chưa cảm nhận được thâm ý của Hoàng thượng, chỉ theo lệnh mà làm theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!