Chương 38: Trẫm Đây Là Làm Sao Thế Này

Dịch quán của sứ thần Ô Phượng.

Lúc đám người Đàm Thời Quan đi vào, chỉ thấy Tang Nhu ngồi trong viện bên cạnh bàn đá pha trà, hương trà thoang thoảng thơm lừng thấm vào ruột gan, tràn ngập khắp trong viện.

Đôi tay mĩ nhân trắng như ngọc, cùng với nước đang sôi ùng ục trên bếp lò nhỏ, khói nhẹ phiêu đãng, như bước vào tiên cảnh.

Bức họa xinh đẹp như này, nhưng người bước đến lại không có tâm tình nào thưởng thức.

"Không ngờ các ngươi đến đến nhanh như vậy, xem ra là bổn cung chuẩn bị trà hơi muộn rồi." Tang Nhu cười cười, ánh mắt như nước hồ mùa thu, mày ngài khẽ nhếch, phong tình vạn chủng, "Ba vị mời ngồi."

Đàm Thời Quan ba người họ đương nhiên sẽ không ngồi.

"Vụ án của Thất hoàng tử quý quốc đã tìm ra được manh mối then chốt, nhưng mà nếu muốn phá án thành công thì còn cần công chúa trợ giúp một phen.

"Tôn Kế Thành nghiêm mặt nói. Tang Nhu nghe thế nhẹ nhàng cười, rót cho mình một ly trà, khẽ mím môi nhấp một ngụm,"Mời nói."

"Thỉnh cầu công chúa cho gặp võ sĩ Vu Nam mạnh nhất quý quốc.

"Tôn Kế Thành đã để cho nha dịch phác họa lại đúng kích cỡ và kích thước dấu chân trên nền đất, cũng mang theo tới. Chỉ cần cùng so sánh với dấu chân của Vu Nam kia, liền có thể biết được đây có phải dấu chân của hắn hay không. Đặt chén trà xuống bàn đá, thanh âm va chạm thanh thúy vang lên, Tang Nhu khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt lại lộ ra tia sắc bén, nàng trầm mặc thật lâu sau, mới thở dài một tiếng:"Vu Nam, ngươi ra đây.

"Vu Nam một thân sát khí từ trong phòng bước ra, mặt mày hung ác nhìn ba người trong viện. Trần Phong tiến lên mấy bước, nói:"Mượn dùng một chút." Sau đó trực tiếp cầm lấy nước Tang Nhu vừa nấu xong để pha trà, đổ xuống trên nền đất, chờ cho đất được nước thấm ướt mềm xốp, hắn nói: "Mời dùng chân trái giẫm lên trên."

Vu Nam nhìn về phía Tang Nhu đang ngồi.

Tang Nhu khẽ vuốt cằm, mi mắt rủ xuống, chặn lại suy nghĩ sâu xa trong ánh mắt.

Vu Nam theo ý Trần Phong làm theo.

Lập tức có nha dịch tiến lên so dấu chân, gần như là giống nhau hoàn toàn.

Tang Nhu nhìn thoáng qua Vu Nam, Vu Nam ảo não cúi đầu, đoán chừng lúc hắn giết người xong liền nhảy cửa sổ xuống, cũng không nghĩ tới xui xẻo giẫm trúng mảnh đất vừa bị ai đó đi tiểu xong.

Tang Nhu nghe Tôn Kế Thành khẳng định chắc chắn ban nãy, cũng biết rõ lần này Vu Nam trốn không thoát nổi, chẳng qua nàng lúc đầu cũng không định làm lớn chuyện.

"Vu Nam là người nước Ô Phượng, giết chết người cũng là người nước Ô Phượng, các ngươi không có quyền xử trí hắn."

Tang Nhu đứng dậy chắn trước người Vu Nam.

"Ta có một chuyện không rõ, còn xin công chúa giải đáp cho." Đàm Thời Quan nói.

"Mời nói."

"Công chúa làm sao thuyết phục được Vu Hành không mang theo hộ vệ lúc đến Túy Hương cư?

"Riêng điểm này, Đàm Thời Quan đến giờ vẫn không rõ. Tang Nhu nghe thế, đôi mắt không khỏi cong lên,"Hắn đi Túy Hương cư không liên quan gì đến ta, ta chỉ là trong lúc vô tình nghe được mà thôi."

"Công chúa nghe được cái gì?

"Theo trực giác của Đàm Thời Quan, điều này rất trọng yếu. Tang Nhu chậm rãi ngồi xuống, đưa tay chống cằm, một mặt vô tội nhìn về phía Đàm Thời Quan,"Không thể trả lời đâu, trừ phi, Nhiếp chính vương đồng ý điều kiện kia của ta.

"Tiêu Cư Mạo nheo mắt, nữ nhân này vẫn chưa từ bỏ ý định, xử lý Vu Hành xong, bây giờ còn có mộng muốn lên làm Vua, cũng không sợ sau khi trở về làm sao ăn nói với vị ngồi trên cao kia hả. Tôn Kế Thành lẫn Trần Phong đều nhìn về Đàm Thời Quan, điều kiện nào cơ? Đàm Thời Quan cúi đầu nhìn Tiêu Cư Mạo một chút, chậm rãi nói:"Công chúa vốn không cần trợ giúp của ta, cũng có thể dễ dàng được như ý nguyện, hà cớ gì phải buộc ta đồng ý?"

Đôi môi đỏ thắm của nàng cong lên, "Thôi, nếu như các ngươi tra rõ chân tướng, nhưng không có cách nào xử lí được Vu Nam, vậy thì mời về cho.

"Tôn Kế Thành cũng cảm thấy nên trở về lấp đầy cái bao tử rồi, nội đấu của nước Ô Phượng cùng với Tiêu quốc bọn họ không liên quan."Không vội, " Đàm Thời Quan thần sắc kiên định, "Các ngươi giết người lại giá họa cho Uy viễn hầu của bổn quốc, chuyện này làm sao giải thích cho thỏa đáng?

"Trần Phong cũng rất phẫn nộ, vốn đang ngủ ngon, tự dưng một chậu nước bẩn từ trên trời giáng xuống, là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu thôi. Tang Nhu mặt lộ vẻ bất đắc dĩ,"Ai bảo Uy viễn hầu tối hôm qua uống say quên cầm theo đao về, ta vừa vặn đi ngang qua liền nhặt được, tiện tay dùng thôi."

"Không có khả năng! Ta chưa từng vứt vũ khí của bản thân lung tung như vậy.", Trần Phong đương nhiên không muốn cõng cái nồi này trên lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!