Cuộc sống của An vương Tiêu Dật mấy năm gần đây trôi qua không thể nào tươi đẹp hơn, mắt thấy sắp đến sinh thần mình.
Nhưng Hoàng thượng đột nhiên bị thương hôn mê không tỉnh, tiệc tùng này nọ đã lên lịch sẵn cũng bị gác lại một bên, lần nữa phải an phận thủ thường ngồi yên trong phủ.
Nói thế nào đi nữa cũng không thể ngay lúc Hoàng thượng còn đang hôn mê mà trắng trợn ăn mừng sinh thần được, này chẳng phải thiên đàng có lối ngươi không đi, mà địa ngục không cửa ngươi cứ muốn vào hay sao?
Mọi chuyện cứ như vậy không như ý được chẳng bao lâu, thì nghe được tin Hoàng thượng đã tỉnh.
Vừa nghe được như thế Tiêu Dật mừng như sắp phát khùng tới nơi.
Chỉ cần Hoàng thượng tỉnh dậy, hắn chẳng phải muốn chơi thế nào thì chơi? Muốn quậy thế nào thì quậy hay sao? Chỉ cần một câu nói của hắn thì bày tiệc linh đình cỡ nào cũng được chẳng phải sao?!
Thiếp mời như mưa rơi lần lượt rải khắp các nhà quyền quý, người đáp ứng đến dự cũng có không ít, có lẽ do bởi vì trước đó náo loạn một phen trên triều, cho nên khách mới so với lúc trước chấp nhận đến dự không nhiều lắm, đa phần chỉ toàn là người quen cũ.
Nhưng Tiêu Dật hắn không quan tâm nha, bởi vì hôm nay hắn thật sự đang rất cao hứng!
Phải biết, Nhiếp chính vương chưa từng đi tham dự yến hội thế này đâu, mỗi lần mời là mỗi lần thiếp mời được nguyên vẹn chưa bóc tem trả về cho chủ.
Nhưng lần này thì khác, thiếp mời không những không trả về mà còn gửi một phần hạ lễ tới.
Chuyện này nghĩa là sao?! Đương nhiên là nói tại Kinh thành này Nhiếp chính vương còn phải nể hắn một phần đó!
Sao chứ? Ngươi nói nhiếp chính vương bị Hoàng đế tước quyền rồi? Ai ui, chuyện đó thì liên quan méo gì đến ta?! Bị tước quyền thì thế nào? Hắn vẫn là Nhiếp chính vương, chẳng lẽ không có thời điểm sẽ đông sơn tái khởi hay sao? Mắt ngươi phải nhìn xa trông rộng chút nhen, đừng có mà hạn hẹp như thế.
Tiêu Dật hôm nay ăn mặc rất trang trọng, tinh thần hắn phấn chấn đứng trước cửa phủ, dự định tự mình nghênh đón Đàm Thời Quan.
Mặc dù hai người đều có thân phận là Vương gia, nhưng dù nói thế nào, trong tay Đàm Thời Quan vẫn nắm vô số binh quyền, hắn bất quá chỉ là một Vương gia nhàn rỗi ở nhà không có việc gì làm, hơn nữa xưa nay Tiêu Dật vốn rất sùng bái Nhiếp chính vương, đương nhiên là muốn dùng nghi thức trang trọng đặc biệt để đón người rồi.
Tiêu Dật lớn lên dáng dấp rất không tồi.
Kỳ thật thật nếu nói, người Tiêu gia trời sinh tướng mạo nhan sắc đều đạt ở cấp bậc thượng thừa.
Lấy Tiêu Cư Mạo làm ví dụ, hắn là sự kết hợp hoàn mĩ ưu tú nhất từ phụ hoàng cùng với mẫu thân, khuôn mặt tuấn mĩ điệt lệ, trời sinh đã tự mang khí chất cao quý uy nghiêm.
Chỉ bởi vì tuổi tác còn nhỏ, cho nên vẻ non nớt bên ngoài che lấp mất tướng mạo vốn tinh xảo bức người.
Khách nhân tới lui nhìn thấy Tiêu Dật tự mình đứng trước cửa phủ nghênh đón, ai nấy đều sinh lòng hiếu kì, không biết là loại người như thế nào mà có thể khiến cho An vương Tiêu Dật đây đích thân ra cửa đứng đợi vậy cà? Chắc không phải là Hoàng thượng đâu nhỉ?
Bọn họ đều vô thức quên mất đi Đàm Thời Quan, dù sao theo hướng xác thực nhất mà nghĩ, Hoàng thượng đến đây đã là xác suất vô cùng nhỏ rồi, nhưng Đàm Thời Quan tới, thì hoàn toàn không có khả năng.
Không lâu sau, một con tuấn mã màu đen chầm chậm từ xa tiến đến trước cửa phủ, người ngồi trên ngựa mặc cẩm y đội phát quan, phong thần tuấn lãng.
Tiêu Dật từ xa nhìn thấy hai mắt đã sáng lấp lánh, vội vàng bước tới nghênh đón niềm nở.
"Nhiếp chính vương đến phủ, thật sự là làm vẻ vang cho hàn xá của kẻ hèn này!
"Tiêu Dật chỉ mới hai mươi tuổi, mặt trắng da non, lúc này ý cười đầy mặt, lộ ra tướng mạo anh tuấn, càng nhìn càng thấy vui mắt, cũng vui trong lòng. Trách không được lúc nào cũng có hồng phấn giai nhân bồi bên cạnh. Đàm Thời Quan lưu loát xuống ngựa, dáng người thẳng tắp, đứng trước mặt Tiêu Dật. Nhìn qua giống như càng thêm cao lớn khí thế, Tiêu Dật thoáng chốc cảm thấy hình như mình lùn thêm xuống mấy phân."Chúc mừng."
Tiêu Dật nghe vậy lập tức vui đến nỗi cả mặt đỏ bừng, tim đập bang bang, có thể được Nhiếp chính vương nói ra hai từ này có biết bao nhiêu khổ cực a! Toàn kinh thành này đều biết, lần này thể diện của hắn thoáng chốc lên tận mây xanh.
Nhìn đi, có thấy mấy tân khách đến dự đều lộ ra thần sắc hâm mộ ta hay không hả?!
Hắn đang muốn phân phó tôi tớ dẫn ngựa qua một bên, chỉ thấy trên lưng ngựa đột nhiên nhảy xuống một con mèo màu quýt, nhảy lên trên vai Đàm Thời Quan, con ngươi vàng óng lẳng lặng nhìn chăm chú Tiêu Dật.
Nghe nói Nhiếp chính vương dạo này có nuôi thú cưng, còn đích thân hầu hạ, Tiêu Dật vốn không tin.
Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy mèo nhỏ này lưu loát quen đường quen lối leo lên vai Đàm Thời Quan, mà Đàm Thời Quan còn cười tủm tỉm sờ lên đầu mèo nhỏ, hắn liền biết tin kia là thật rồi.
"Nhiếp chính vương mời vào trong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!