Bóng vạt áo màu vàng xuất hiện trước cửa điện Văn Đức, tất cả người trong phòng thấy người vừa bước đến đều hít một hơi khí lạnh vội vàng quỳ xuống đất, nếu so sánh với thần sắc nháy mắt chỉ hơi thay đổi một chút của Đàm Thời Quan, thì Lâm Mặc chính là kinh sợ đến nỗi cả người xanh như tàu lá chuối.
Đây là thực chất là nỗi kinh sợ tự nhiên sinh ra đối với Thiên tử, mặc dù Tiêu Cư Mạo trong mắt hắn chẳng qua vẫn còn là một thiếu niên vắt mũi chưa sạch, một cọng lông còn chưa đủ dài.
Ngự y rõ ràng đã nói, khả năng Hoàng thượng tỉnh lại là cực kì nhỏ, mới hôm qua còn chưa có động tĩnh gì, sao hôm nay nói tỉnh liền tỉnh, đã vậy còn đích thân chạy tới nơi này làm gì? Bọn họ một đám người đứng ở trong đây vậy mà một chút tin tức chạy đến bẩm báo cũng không hề có.
Theo lý thuyết, tất cả mọi người ở đây vốn không thể nhìn thẳng vào mặt Thánh thượng, đây là quy luật bất thành văn ở các đời đế vương, thế nhưng Đàm Thời Quan cùng với Lâm Mặc không hẹn cùng nhau nhìn về phía vị đang khoác Hoàng bào đứng ở kia, nhìn kĩ thần sắc người nọ.
Gương mặt trẻ tuổi đẹp tinh xảo, quen thuộc đến cực điểm.
Đàm Thời Quan xem như vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng Lâm Mặc nghĩ đến chuyện của mình làm, không khỏi chột dạ quỳ xuống đất, giọng khàn khàn: "Lão thần khấu kiến Bệ hạ!
"Hoàng thượng trẻ tuổi tựa hồ bởi vì một lần lịch kiếp dạo qua quỷ môn quan, bây giờ so với dĩ vãng có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, ánh mắt người nọ nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Mặc đang run như cày sấy quỳ dưới đất, ngữ điệu chậm rãi,"Hôm nay trong cung của Trẫm thực náo nhiệt.
Lâm ái khanh này, ngươi mang theo nhiều người như thế vây quanh Điện Văn Đức làm gì hử? Điện Văn Đức này của Trẫm có cái gì đáng giá để ngươi gióng trống khua chiêng?
Nói thử Trẫm nghe xem.
"Hình tượng văn nhân nho nhã nhiều năm gầy dựng của Lâm Mặc thoáng cái bể nát, đối diện với cường thế của Thánh thượng, hắn giống như một con thú bị dọa chấn kinh hèn mọn quỳ dưới đất, bình tĩnh trầm ổn gì đó nào có còn đâu."Bệ hạ, sở dĩ lão thần mang binh bao vây điện Văn Đức là bởi vì Nhiếp chính vương có ý đồ khi quân, muốn ám sát Hoàng thượng.
Cho nên Thái hậu đã hạ chỉ muốn thần bắt hắn về hỏi tội.
"Hắn vung nồi ra nhưng cuối cùng lại vung trượt một phát. Ánh vàng của long bào trước mắt hắn chậm rãi lay động, ngay tại thời điểm hắn thấp thỏm không yên, Hoàng thượng lại lần nữa chậm rãi nói tiếp:"Nhiếp chính vương giải thích thế nào cho chuyện này?"
Tựa hồ bởi vì hôn mê quá lâu, cổ họng lâu ngày không nói chuyện, cho nên ngữ điệu người nọ nói ra có hơi khàn khàn cứng còng.
Đàm Thời Quan nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng thượng, đôi mắt kia có hơi tròn, đuôi mắt nhìn kĩ sẽ thấy có hơi nhếch lên tăng thêm chút khí thế sắc bén, cùng với người nọ trong trí nhớ của hắn không khác chút nào.
Nhưng mà, sâu bên trong tựa hồ vẫn có chút khác biệt.
Nhiếp chính vương ở trước mặt Hoàng thượng có thể miễn hành lễ, đây là Tiêu Cư Mạo cố ý hạ khẩu dụ đặt ra, cho nên Đàm Thời Quan từ thời khắc Hoàng thượng bước vào điện cho tới bây giờ vẫn đứng ở nơi đó, chưa hề quỳ xuống.
Nghe Hoàng thượng hỏi như thế, hắn mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu nói: "Bệ hạ, ý đồ mưu hại người chính là Lại bộ Thượng thư Lâm Mặc, không phải thần.
"Lâm Mặc bất chợt ngẩng đầu đến, đối diện Thánh nhan, vành mắt hắn đỏ lên,"Bệ hạ, xin chớ tin vào những lời sàm ngôn của Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương tự tay điều động thích khách đến bãi săn Hoàng cung ám sát Bệ hạ, sau lại phá hư buổi nghị hòa của sứ thần nước Ô Phượng, muốn dẫn đến chiến tranh cướp đoạt ngôi vị, mong rằng Bệ hạ thánh minh chớ có bị hắn lừa gạt!
"Hoàng thượng nghe xong trầm tư nửa ngày, đang muốn mở miệng, ngoài điện liền truyền đến thanh âm Thường Liên hô lớn:"Thái hậu nương nương giá đáo ——
"Đàm Thời Quan nhìn về phía xà nhà, phát hiện Nguyên Bảo đã không còn ở đó nữa. Thái hậu một thân phượng bào đi vào trong điện, khí thế uy nghiêm, nhìn thấy Hoàng thượng, sâu trong đáy mắt lộ rõ vẻ chấn kinh, vội nói:"Hoàng thượng tỉnh lại sao không gọi Thái y đến xem thử một chút?
Lại còn chạy đến đây, phí công tốn sức lại tổn hại đến long thể thì biết làm thế nào?
"Hoàng thượng cung kính hành lễ một cái, ánh mắt trầm tĩnh, không muốn cùng Thái hậu nói chuyện ngoài lề, trực tiếp mở miệng hỏi:"Thái hậu, ý chỉ mà Lâm Mặc cầm trong tay, có phải là do người tự tay viết?
"Thái hậu liếc mắt nhìn ý chỉ nằm lăn lóc bên chân Đàm Thời Quan,"Đúng vậy, là Ai gia viết, Hoàng Thượng thấy có gì không ổn?"
"Nhiếp chính vương là người mà Phụ hoàng tự tay chọn ra để phò trợ cho Trẫm. Ngoại trừ Trẫm, ai cũng không thể tự ý định đoạt tội của hắn, không biết hành động của mẫu hậu lần này là đang có dụng ý gì khác?"
Hoàng thượng còn trẻ bị thương nặng vừa mới khỏi, nhưng phảng phất vị này như biến thành người khác, thiếu đi sự non nớt bốc đồng của quá khứ, nhiều thêm một phân trầm ổn chính chắn.
Chính vì đang tức giận cho nên sắc mặt hắn cũng không tốt lắm.
Bất quá dưới tình huống như thế này, cũng không có mấy người sẽ để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt ấy, Thái hậu xưa nay vốn cũng không thân quen với Tiêu Cư Mạo bao nhiêu, trong phút chốc cũng không phát giác ra được.
"Hoàng thượng hôn mê lâu ngày có điều không biết, Nhiếp chính vương mấy ngày trước có ý định muốn sát hại Hoàng thượng, Ai gia một là lo lắng cho thân thể Hoàng thượng, hai là bận lòng tới an nguy của Tiêu quốc...."
"Mẫu hậu nếu thật là đang lo lắng cho an nguy của Tiêu quốc ta, chắc chắn sẽ không thể nào tự ý dung túng cho kẻ Lâm Mặc lòng lang dạ sói này. Lâm ái khanh, ngươi thân là Ngự sử, giám sát bá quan văn võ trong triều đình là chức trách sở tại của ngươi, ngươi không những không làm tròn bổn phận mà còn sinh dã tâm muốn khi quân giết Vua, ý đồ mưu phản lên nắm quyền để ngươi có thể tiếp tục tiêu dao khoái hoạt hưởng thụ nhỉ?"
Hoàng thượng vừa dứt lời, Lan Diên Quế liền từ trong đám Thiết Vũ Quân đi ra, đón lấy ánh nhìn của mọi người, hắn rũ mắt tiến vào bên trong điện, chòm râu dài không có bao nhiêu cọng bị gió thổi bay bay lả lướt qua lại, nhìn có hơi...! buồn cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!