Lâm phủ.
Lâm Du nhìn Lý Giản đang thu dọn hành lí bên cạnh, trong lòng phiền muộn không thôi, lắc đầu ai thán,
"Tùng Chi, ngươi thực sự không định ở thêm hai ngày sao? Sao phải vội vã rời Kinh thành như vậy?"
Lý Giản ánh mắt âm trầm đưa lưng về phía Lâm Du, miệng đáp: "Rời quê nhà lâu rồi, đám trẻ vẫn chờ ta, ta cũng rất nhớ bọn chúng.", Hắn nói xong xoay người, nét cười hiện trên khuôn mặt tuấn tú "Mấy ngày nay đa tạ ngươi rộng lượng tiếp đãi, kinh thành này đúng thực là vùng đất địa linh nhân kiệt, khiến cho ta ngưỡng mộ cảm khái không thôi.
"Lâm Du biết người này hiện đang dạy cho đám trẻ tư thục, trong lòng bất đắc dĩ:"Ngươi một bụng tài hoa, chỉ làm một tiên sinh tư thục thì thực quá lãng phí, chi bằng chờ triều đình mở khoa cử, ngươi cũng tham gia đi.Lý Giản gật đầu,Ta sẽ cân nhắc."
Có điều, bây giờ tình thế trong triều đình diễn ra ngày càng nghiêm trọng, Nhiếp chính vương đột nhiên dính phải tội khi quân, phía sau chắc chắn không hề thiếu bàn tay của Lâm phủ.
Hắn cảm thấy, Lâm phủ thực sự quá vội vàng, huống chi, trong triều đình tranh đấu thế nào mà cuối cùng lại lôi cả nước Ô Phượng vào, để cho bọn người nọ xem trò cười, Tiêu quốc coi như lần này mất hết mặt mũi.
Lý Giản Tâm bên trong than tiếc, nhưng hắn chẳng qua chỉ là một người hết sức tầm thượng, không có khả năng thay đổi được đại cục, chỉ có thể trơ mắt nhìn một vị hết lòng vì dân vì nước, một quốc gia vốn dĩ đang hưng thịnh bị chính tay đám người này xới cho rối tung hết cả lên.
Nếu như hắn không đoán sai, Địch quốc ở biên cảnh hiện nay vẫn đang bị Nhiếp chính vương áp chế, sau mấy lần thua trận thì không dám rục rịch nữa.
Nhưng tình thế lần này, bọn chúng nhất định sẽ nhân cơ hội tiến tới Tiêu quốc phản công, Tiêu quốc hiện tại như rắn mất đầu, trung lương thì bị đám người này mài mòn gần hết.
Chẳng may Nhiếp chính vương thực sự bị chém đầu xử tội, hoặc tước đoạt quyền lực trong tay, cuộc chiến tranh này kết quả cuối cùng như thế nào.
Hắn thực sự không dám tưởng tượng.
Ở thời điểm hiện tại, chi bằng hắn trở về quê nhà tiếp tục làm tiên sinh tư thục dạy cho bọn nhỏ đọc chữ viết chữ vẽ tranh, những lời khát vọng mong mỏi này cũng chẳng thể nói cho ai biết, cũng chỉ đành để đó vậy.
Huống hồ, khoa cử triều đình không biết còn có thể tiếp tục không.
Chuyện cũng khó nói lắm.
Lâm Du vốn cho rằng người này sáng mai mới trở về, nhưng mà bây giờ lại chứng kiến người nọ ôm bao y phục đã xếp gọn gàng vác lên vai, lúc này mới chợt nhận ra tựa hồ là Lý Giản muốn đi ngay trong đêm.
"Tùng Chi, ngươi đi bây giờ sao?"
"Đúng vậy, thừa dịp chưa cấm đi lại ban đêm, ta có lẽ nên sớm đi ra khỏi thành cho thỏa đáng.
"Thần sắc hắn kiên quyết, cất bước liền hướng ra cổng chính Lâm phủ. Lâm Du ngăn không được hắn, đành phải tiễn hắn xuất phủ. Vừa bước vào cửa phủ, chỉ thấy xe ngựa của Lâm Mặc dừng lại bên ngoài phủ, Lâm Du thấy thế vội vàng tiến lên nghênh đón,"Cha, người trở về rồi.
"Nói xong vươn tay ra đỡ phụ thân mình xuống xe. Lâm Mặc xuống xe ngựa, con ngươi híp lại nhìn hắn một cái,"Muộn như vậy còn xuất phủ làm gì?
"Lâm Du cung kính trả lời:"Cha, đây là Lý Giản lúc trước con vẫn thường hay nhắc tới với người, Tùng Chi, đây là cha ta."
Lý Giản ở trong Lâm phủ mấy ngày nay, bản thân muốn tự mình tới bái phỏng Lâm Mặc, chỉ tiếc Lâm Mặc công vụ bề bộn, không có cơ hội gặp nhau, lại không ngờ tới ngay thời điểm hắn chuẩn bị đi thì lại gặp được.
Nghĩ đến chuyện trong kinh thành lộn xộn như thế này đều do một tay Lâm Mặc thao túng, Lý Giản sâu sắc cảm nhận được câu nói của đời trước truyền lại, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Hắn không dấu vết quan sát Lâm Mặc, mặt ngoài người này ngược lại là nho nhã, nếu không phải biết được thủ đoạn của Lâm Mặc, hắn có khả năng cũng sẽ bị che mờ mắt.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại lộ ra bộ dạng được quan tâm mà sợ khi gặp mệnh quan triều đình, khom mình hành lễ, "Thảo dân bái kiến đại nhân.
"Lâm Mặc nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, hóa ra là một tiểu tử khí độ hết sức tầm thường, đối với người mà dã tâm đều hiện rõ lên giữa đôi lông mày như Lâm Mặc đại nhân đây, đối với tiểu tử quê mùa này rất không có thiện cảm, nhưng cũng không muốn làm mất mặt nhi tử, thuận miệng nói:"
Ừm, ở trong phủ mấy hôm còn chưa quen sao?
"Lâm Du không ngốc, đương nhiên cũng cảm thấy không khí giữa hai người khang khác, không khỏi sinh lòng thắc mắc. Tùng Chi rõ ràng ngày thường không phải dáng vẻ như thế này, vì sao vừa gặp cha hắn thì đã thay đổi? Hẳn là lúc trước y đều đang ngụy trang quân tử như ngọc để lừa gạt mình? Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Du liền sinh ra hoài nghi lẫn khinh miệt đối với Lý Giản."Lâm huynh chiêu đãi thảo dân rất tốt, nếu không phải do trong nhà thảo dân có việc, thú thực vẫn còn muốn lưu lại kinh thành thêm mấy ngày, lĩnh hội thêm càng nhiều phong cảnh tục lệ ở đây.
"Lý Giản tiếp tục cung kính đáp lại. Lâm Du không có kiên nhẫn,"Nếu như trong nhà có việc, cứ lấy việc nhà làm trọng, lão phu cũng không tiện giữ ngươi lại."
Lý Giản khom người cáo từ, Lâm Du cũng không tiếp tục khuyên can nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!