Bên ngoài điện Văn Đức.
Tiêu Chỉ Ninh vượt qua nghìn trùng thị vệ trước thềm, vào trong điện, nhấc mắt liền nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trước thư án.
Đến lúc này, người này vẫn cứ thong dong bình thản như thế, tựa như trước mặt hắn bây giờ không phải là đường chết, mà là một cái mương cái máng nào đó chỉ dễ dàng nhấc chân một cái liền có thể vượt qua mà không tốn chút sức lực nào vậy.
"Nhiếp chính vương, bổn cung vừa cho ngự trù làm chút canh hạt sen."
Chén bích ngọc chạm trỗ tinh xảo nhanh chóng được đặt vào trong tay Đàm Thời Quan, nhưng nam nhân không hề liếc mắt nhìn dù chỉ một chút.
Tiêu Chỉ Ninh tâm tình hôm nay đặc biệt tốt, nàng cảm thấy Đàm Thời Quan bây giờ chẳng qua là một con thú hung dữ đã bị nhốt trong lồng, có chút bướng bỉnh không nghe lời thì cũng bình thường thôi, nhưng tính tình như thế này, sớm muộn cũng sẽ có một ngày chịu khuất phục.
Trên gương mặt xinh đẹp như hoa kia rộ lên một nụ cười, nàng tự mình múc một muỗng canh hạt sen, sau đó đưa tới trước miệng Đàm Thời Quan, Đàm Thời Quan con ngươi vẫn không hề động đậy, trực tiếp coi như không khí.
Nét cười trên mặt Tiêu Chỉ Ninh thoắt cái trầm xuống, muỗng trên tay thả vào trong bát vang lên một tiếng thanh thúy, đánh vào không gian đang yên tĩnh trong điện càng khiến cho lòng người sinh ra chút e sợ.
"Đàm Thời Quan, ngươi có ý đồ mưu hại Hoàng Thượng, ngươi đã hết đường thoát rồi có biết không hả? Ngươi từ nay đã chẳng còn ở vị trí cao cao tại thượng nữa! Bây giờ còn ở chỗ này làm bộ làm tịch với bổn cung cái gì?"
Đàm Thời Quan ngồi trên ghế, lưng eo thẳng tắp, nghe vậy trả lời: "Bổn vương có thực sự thân bại danh liệt hay không, chỉ có Bệ hạ người mới có thể quyết định." Cho dù là Thái hậu, cũng không thể định tội được hắn, huống chi, đây vốn chính là áp đặt vu khống.
Hắn kì thực là đã đánh giá cao nước đi cuối cùng của Thái hậu, cứ tưởng rằng sẽ gán cho hắn tội cấu kết với sức thần nước Ô Phượng nhằm mưu phản, sau đó phát hiện ra được khiến hắn thân bại danh liệt, danh dự trước nay đều bị phá hủy, tiếc là việc này cuối cùng bị đám người diễn thành một trò trơ trẽn hết sức.
Chỉ duy nhất một điều hắn không ngờ tới được, lần tiếp sứ thần hôm nay, lại là một Hồng Môn Yến nhằm vào chỉ một mình hắn.
Đúng thực sự là, vô duyên vô cớ lại làm trò cười cho nước Ô Phượng kia xem.
Hôm nay trong yến hội, chợt có cung nhân đến cạnh hắn nhỏ giọng báo tin, nói là tình huống Bệ hạ bây giờ rất không ổn, ngự y cũng đã bó tay thất thủ, hắn mặc dù cảm thấy có chút kì lạ, nhưng bởi vì người được nhắc đến là vị kia cho nên hắn đành phải đi theo cung nhân đi một chuyến tới Tĩnh Tuyền cung.
Thái hậu vừa lúc đó liền sai người tới bao vây hắn lại, lại nói hắn nếu muốn chạy trốn, chuyện này có gì khó đâu? Nhưng Thái hậu lại dám lấy tính mạng Bệ hạ ra uy hiếp.
Mặc dù Tĩnh Tuyền cung đều là người của hắn trông coi, nhưng Thái hậu dù sao cũng là người làm chủ Hậu cung, nếu nàng thực sự muốn làm hại tới tính mạng của Bệ hạ, đương nhiên có không ít thủ đoạn khác có thể bày ra.
Trước giờ nàng vẫn luôn yên lặng không hành động, cũng bởi vì lo lắng sẽ bị Đàm Thời Quan gây khó dễ.
Nhưng bây giờ, đám người nọ lại trực tiếp dùng tội danh hoang đường này để giam giữ hắn lại, mặt còn lại thì uy hiếp, lấy tính mạng của Bệ hạ ra đặt cược với hắn.
Đàm Thời Quan không dám đánh cược kiểu này, đành phải chấp nhận bị giam lỏng ở điện Văn Đức.
Tiêu Chỉ Ninh nghe hắn hỏi lại như thế, không khỏi sửng sốt, trừng to mắt hỏi:
"Khi quân là tội danh lớn như thế, ngươi vẫn còn cảm thấy mình sẽ thoát được tội chết sao? Đương nhiên, nếu như ngươi đáp ứng điều kiện của bổn cung, bổn cung sẽ khẩn cầu mẫu hậu tha cho ngươi một con đường sống."
Đàm Thời Quan tiếp tục trầm mặc không nói gì.
Tiêu Chỉ Ninh lại nói tiếp: "Hiện tại người của toàn kinh thành này đều biết ngươi là kẻ lòng lang dạ thú, lại thêm một tội khi quân, đoán chừng không ai sẽ không tin, ngươi sẽ là người gánh trên lưng tội danh này, chịu những lời lăng trì bêu rếu khắp nơi, ngươi vẫn lựa chọn sống tiếp sao?
"Đàm Thời Quan nhìn khuôn mặt tương tự như Thái hậu của nàng, hờ hững nói:"Công chúa vẫn nên trở về đi.
"Tiêu Chỉ Ninh hừ một tiếng, bỗng nhiên hất tung chén canh hạt sen khiến nó đổ đầy ra sàn điện, chỉ vào hắn,"Đàm Thời Quan, hiện tại chỉ có ta có thể cứu ngươi, ngươi cũng đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Đàm Thời Quan sớm đã quay đầu sang hướng khác, nhìn nàng bằng nửa con mắt.
Tiêu Chỉ Ninh tức giận long trời lở đất, vốn định vung tay lên cho nam nhân mấy bạt tay, nhưng nghĩ tới lời mẫu hậu nói, hiện tại vẫn chưa thể động tới người này, đành phải nhịn xuống, phất tay áo rời đi.
Đàm Thời Quan thầm nghĩ quả nhiên, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn gạt bỏ được thế lực đang nắm trong tay của hắn, Thái hậu chỉ có một bên sẽ không đấu lại.
Không có sự ủng hộ của hắn, muốn lập trữ quân, đâu có dễ dàng như vậy.
Tiêu Cư Mạo trên nóc nhà vừa đem ngói dịch ra một chút, liền thấy rõ ràng khung cảnh trong điện, sau khi Tiêu Chỉ Ninh đi rồi, hắn liền nhảy lên trên xà nhà nhẹ nhàng đi trên đó, đôi mắt vàng óng nhìn xuống liền thấy Đàm Thời Quan đang nhắm mắt tĩnh tọa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!