Chương 32: Trẫm Lén Lút Xếp Đá

Tiêu Cư Mạo chạy đi cực nhanh, Cấm Vệ quân căn bản không có để ý tới, mà nếu có để ý đi nữa, cũng sẽ không sinh hoài nghi đối với một con mèo làm gì cho mệt thân.

Hắn định dùng phương pháp cũ tiến vào hoàng cung, kết quả phát hiện cái cửa hang kia tựa hồ nhỏ đi rất nhiều, hắn dốc hết sức đều không thành công.

Ngay tại lúc Tiêu Cư Mạo đang xoắn xít, một đôi tay gầy yếu nhỏ từ trong duỗi ra, tóm được hai chân trước của hắn, một phát kéo Tiêu Cư Mạo vào bên trong, Tiêu Cư Mạo theo lực kéo thuận lợi chui tọt từ bên ngoài vào thẳng trong cung, chẳng qua là cảm thấy cái mông bị kéo lê dưới đất giống như bị cứa một cái, hơi đau đau.

Đứa nhỏ còn nhận ra hắn, một tay ôm hắn vào trong ngực, mặt mày tràn đầy ý cười xán lạn, hạ giọng nói: "Miêu Miêu nè, ta nói cho ngươi nghe nha, hiện bây giờ trong cung này loạn lắm, nghe nói Nhiếp chính vương muốn mưu sát Hoàng thượng, cho nên đã bị Thái hậu bắt giam lại, ngươi là mèo của hắn, càng không thể để cho người khác nhìn thấy đâu.

"Nó ôm Tiêu Cư Mạo, tiếp tục nói:"Miêu Miêu ơi, hình như ngươi béo lên đó nha, trách không được vừa rồi chui hông lọt.

"Tiêu Cư Mạo liếc xéo hắn một chút, ngươi biết cái gì? Hắn cái này căn bản không phải béo, rõ ràng là do tại cơ thể đang lớn lên đó có biết không hả!? Bất quá mèo Bệ hạ tới trong cung không chỉ là vì tìm Đàm Thời Quan, hắn còn có chuyện khác muốn làm. Giãy dụa từ trên tay đứa nhỏ phóng xuống, giũ giũ lông, quay đầu nhìn đứa nhỏ đang đứng một chút, sau đó chạy về một hướng khác."Miêu Miêu, ngươi đi đâu?

Đừng có chạy lung tung." Đứa nhỏ vẫn đi theo phía sau hắn, thấp giọng kêu to.

Tiêu Cư Mạo không để ý tới nó, bất quá vẫn là kìm lại tốc độ, chờ đứa nhỏ phía sau.

Bởi vì Nhiếp chính vương mưu hại Hoàng thượng, bây giờ cung trong đề phòng nghiêm mật, nhưng cũng giới hạn ở một số nơi mà thôi, ví dụ như tại Tĩnh Tuyền cung và điện Văn Đức, còn nơi hẻo lánh này dường như chẳng có ai ở đây, tự nhiên cũng có rất ít thủ vệ tuần tra trông coi.

Tiêu Cư Mạo mang theo đứa nhỏ chạy tới một cung điện tương đối vắng vẻ, nơi này không tính là quá rách nát, nhưng mà bởi vì bỏ hoang lâu năm lại không có người ở, không ai ra vào quét dọn nên đâm ra có hơi bẩn với cả rất quạnh quẽ yên tĩnh, Tiêu Cư Mạo nhanh nhẹn từ ngay khe cửa luồn vào bên trong, đứa nhỏ nhìn dáo dát xung quanh, thấy không có ai cũng đi theo vào.

Cỏ hoang trong viện đã cao tới một tấc, Tiêu Cư Mạo trong mắt toát lên một tia hoài niệm, sau đó nhanh chóng biến mất.

Hắn cực kì quen đường quen lối chạy vào trong nội viện, sau đó một đường đi thẳng tới một cái giếng đã cạn bên hông cung điện, ngậm một cục đá ném vào trong giếng.

Đứa nhỏ thấy vậy tò mò hỏi hắn: "Ngươi chạy chỗ này làm gì thế? Mau trở về với ta, bằng không nếu bị người ta phát hiện ra sẽ không hay đâu."

Nơi này cách Tĩnh Tuyền cung không xa, muốn không đụng phải thị vệ gác đêm cũng hơi khó.

Tiêu Cư Mạo nhìn bốn phía, cực nhanh ở trong mấy ngõ ngách trong viện ngậm mấy hòn đá cuội lớn nhỏ khác nhau đặt dưới gốc cây mai.

Đứa nhỏ không biết Tiêu Cư Mạo muốn làm gì, nhưng thấy mèo nhỏ bộ dạng rất nghiêm túc, đành phải giúp hắn nhặt đá.

Rất nhanh, dưới gốc mai đã có không ít đá được đặt ở đó.

Mèo bệ hạ cảm thấy số lượng không sai biệt lắm, liền lại bắt đầu dùng móng vuốt xê dịch mấy hòn đá nhỏ, chưa đầy bao lâu đã bắt đầu ghét bỏ vuốt mèo dùng thật bất tiện, thế là đành phải một lần nữa dùng miệng ngậm lấy đá đặt đúng vị trí, mặc dù miệng hơi đau một chút, nhưng bây giờ chỉ có thể làm như thế này thôi.

Đứa nhỏ tiếp tục cảm thấy khó hiểu, vì vậy chỉ ngồi một bên chống cằm nhìn qua.

Chờ tới lúc miệng Tiêu Cư Mạo sắp bị mấy góc đá sắc nhọn cào tóe máu, hắn cuối cùng cũng dừng lại, chỉ thấy mấy hòn đá nhỏ này xếp trên nền đất thành một hình dạng kì quái, không rõ có nghĩa gì, nhưng mà lại giống như có thể nhìn ra được một quy luật nhất định nào đó.

Đương nhiên, dù là có hay không có quy luật đi nữa, đứa nhỏ ngồi bên cạnh vẫn xem không hiểu.

Mèo bệ hạ nằm sấp trên đám cỏ nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục đứng lên, chạy ra phía bên ngoài điện, trước khi đi, còn cố ý quay đầu nhìn thoáng qua căn viện nhỏ này.

Tiêu Cư Mạo chạy ra khỏi cung điện kia, đứa nhỏ cũng cẩn thận chậm rãi đi theo sau lưng hắn, đứa nhỏ đang dự định sẽ mang Tiêu Cư Mạo trở về.

Kết quả Tiêu Cư Mạo vậy mà lại tiếp tục hướng về phía cung điện khác chạy đi, mèo nhỏ này không phải đang đi tìm chủ của mình đó chứ?

Nhìn bóng lưng của Miêu Miêu chạy đã khá xa, đứa nhỏ mím môi nhéo nhéo ngón tay mình, sau đó cất bước đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ, bởi vì Miêu Miêu thoáng một cái đã mất tiêu rồi.

Đứa nhỏ đành phải ủ rũ đi về.

Nhiếp chính vương cho dù là bị nhốt, nhưng hắn chí ít còn có một con mèo trung thành chạy đến làm bạn cùng, mà nó bị vây trong thâm cung này, lại không có gì cả.

Tiêu Cư Mạo sống ở trong hoàng cung này đã mười tám năm, không nói ngoa chứ tất cả mọi ngõ ngách nơi đây hắn đều thuộc nằm lòng, nhưng ít ra đối với những nơi thường hay lui tới, hắn đương nhiên là do xe nhẹ đường quen rồi.

Băng qua một cái giả sơn, thuận tiện nép người phía sau.

Tiêu Cư Mạo dễ dàng tránh thoát được mấy thị vệ tuần tra, càng ngày càng đến gần trước cửa cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!