Chương 26: Trẫm Không Bằng Mèo

Tiêu Cư Mạo nhìn qua thanh niên mới xuất hiện trên lôi đài, hắn ở bên cạnh Đàm Thời Quan lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy qua người này, bây giờ xem ra, hẳn là ám vệ.

Sứ thần nước Ô Phượng ngang nhiên trên đường phố châm ngòi khiêu khích, nếu như không cho bọn họ chút giáo huấn, đám người đó nhất định sẽ biến thành một đám cua* suốt ngày bò qua bò lại trước mặt, cũng chẳng còn nhớ tới việc mình là nước chiến bại, lấy đâu ra mặt mũi to lớn như vậy?

*Cua bò ngang: Ý nói là một đám ngang ngược.

Thanh niên kia không hổ do Đàm Thời Quan tận tay bồi dưỡng, trọng kiếm trong tay hắn nhìn nặng như vậy nhưng lại linh hoạt như đầu rắn, chiêu chiêu lăng lệ, đường kiếm lạnh lẽo xẹt qua, kiếm quang trùng điệp ập tới suýt soát bên cạnh Vu Nam kia, làm hắn căn bản không nâng nổi trọng chùy, chỉ có thể không ngừng né tránh.

Con ngươi màu vàng óng của Tiêu Cư Mạo lập lòe, thủ hạ của Đàm Thời Quan lợi hại như vậy, vậy rốt cuộc Đàm Thời Quan sẽ lơi hại đến mức nào nữa đây?

Mấy suy nghĩ của hắn trước kia về Đàm Thời Quan đến giờ phút này có phải hay không nên chỉnh lí thay đổi chút?

Nếu như Đàm Thời Quan không có âm mưu tạo phản, vậy tất cả mọi chuyện liền trở nên đơn giản, hắn không cần cùng những người kia nửa bước tiến nửa bước lùi, càng không cần ở trước mặt Đàm Thời Quan giả vờ cái gì cũng không hiểu không biết.

Chỉ là, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa thấu rõ được tâm tư của Đàm Thời Quan.

Trên lôi đài thắng bại đã phân, Tiêu Cư Mạo lười nhác nhìn lại, vừa lúc này hỏa kế mang cá viên đã làm xong lên, Tiêu Cư Mạo liền từ trong ngực Đàm Thời Quan nhảy xuống, chạy tới bên cạnh đĩa cá viên.

Đàm Thời Quan thấy hắn như thế, đành phải xoay người sang chỗ khác, ôm mèo bệ hạ đặt lên mặt bàn, tự mình ngồi xuống, cầm lấy đũa, kẹp một viên cá viên, đưa tới bên miệng hắn.

Chủ quán xem như cẩn thận, miếng cá làm không lớn lắm, Tiêu Cư Mạo có thể dễ dàng nuốt một lần hết được một viên.

Trên này mèo bệ hạ được đút ăn đến vui vẻ, bên kia Vu Nam bị đánh rất thảm, dưới cái nhìn chằm chằm của dân chúng bên dưới dâng lên cho thanh niên kia mười thỏi vàng.

Thanh niên hoàn thành nhiệm vụ, liền một lần nữa đặt trọng kiếm lên trên vai, thần không biết quỷ không hay trở lại nhã gian, trong tay còn cầm kia túi vàng, chờ Đàm Thời Quan chỉ thị tiếp theo.

"Vàng là của ngươi."

Đàm Thời Quan vừa cho Tiêu Cư Mạo ăn vừa nói.

Chớp mắt một cái, thanh niên liền cầm lấy vàng trên tay biến mất.

Tiêu Cư Mạo nuốt vào một viên cá viên, cũng không thèm đối với thanh niên đột ngột xuất hiện rồi đột ngột biến mất quan tâm chút nào, ánh mắt Đàm Thời Quan rơi vào trên mũi màu hồng hồng đang vểnh lên của Tiêu Cư Mạo, chợt phát hiện Nguyên Bảo nhà mình thông minh hơn so với trí tưởng tượng của hắn.

Sau khi ăn hết một bàn cá viên, Tiêu Cư Mạo được ăn no, sau đó cao hứng cả ngày, liền bất tri bất giác khẩu vị càng tăng lên, ngay cả đạo dưỡng sinh gì gì đó của ngự y nói xong đều quên sạch.

Đàm Thời Quan trong mắt mang ý cười, đưa tay sờ lên bụng nhỏ của hắn, thay hắn xoa xoa, Tiêu Cư Mạo nằm ngửa trên đùi của nam nhân, bốn chân chỉa lên trời, nhắm mắt dưỡng thần, hài lòng vô bờ bến.

Tay của nam nhân an ổn, âm ấm, lại còn có lực, còn mang theo một sự ôn nhu cưng chiều khó mà phát hiện ra.

Tiêu Cư Mạo mở to mắt nhìn Đàm Thời Quan, trong lòng nhất thời giống như là bị cái gì đó tán vào một phát, tê tê dại dại, rất là kì cục.

Quả nhiên là người còn không bằng một con mèo.

Mèo bệ hạ dứt khoát xoay qua đầu, nhắm mắt làm ngơ.

Đợi công tác làm tiêu thực hoàn tất, Đàm Thời Quan liền ôm mèo nhỏ lên xe ngựa dọn đường hồi phủ.

Mới vừa vào phủ, chỉ thấy Lưu Vệ đi nhanh tới, bẩm báo nói: "Vương gia, thuộc hạ đã dựa theo phân phó của ngài đem thích khách đưa về Hình bộ, hiện đã bị Sử đại nhân giam giữ tại đại lao.

"Tiêu Cư Mạo nghĩ thầm: Thích khách này đầu năm nay đúng là không dễ làm nha, lên lên xuống xuống như thế cơ mà, cũng không biết Đàm Thời Quan có hỏi ra được cái gì không. Đàm Thời Quan vuốt cằm nói:"Bảo ngươi đi tìm Tử Mộc linh tìm thấy chưa?"

Buổi sáng trước khi xuất phủ hắn đã dặn dò Lưu Vệ đến khố phòng tìm, Tử Mộc linh trước kia không phải là tên này, mà là Tử Mẫu linh, bất quá mãi đến sau này có người cho rằng cái tên này khó nghe, sau liền đổi thành từ đồng âm khác

- Tử Mộc.

Tử Mộc linh là do Đàm Thời Quan cách đây rất lâu vô tình có được, nếu không phải do Nguyên Bảo thường xuyên chạy mất, hắn cũng sẽ không nhớ tới cái này.

Tử Mộc linh chia thành Mẫu linh cùng với Tử linh, bình thường chính là cái vòng tay, thứ này có giá trị ở chỗ, người mang Mẫu linh trên tay sẽ kịp thời cảm ứng được nơi ở của người mang Tử linh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!