Chương 2: Trẫm Biến Thành Mèo

Tiêu Cư Mạo ngây ngốc giơ móng vuốt nhỏ của mình, dùng chân trái chọt chọt đêm thịt bên chân phải, lại chuyển qua dùng đệm thịt bên chân phải khều khều bên chân trái, cảm thấy bản thân sợ là gặp ma thiệt rồi.

Hắn đây là mang theo ký ức chuyển thế?

Hơn nữa còn là vào nhập vào một con thú?

Chính mình đang trố mắt tự hỏi, liền cảm nhận được một đôi tay to thô ráp từ trên trời giáng xuống nặng nề mà đặt ở trên cái đầu nhỏ của hắn, thay hắn vuốt vuốt thuận lông trên người, Tiêu Cư Mạo nhịn không được liền nheo đôi mắt mèo lại hưởng thụ sung sướng.

Vừa nghĩ đến mình thân là Hoàng thượng, không thể mất mặt như thế được, muốn đứng lên phản kháng lại hành động khi quân phạm thượng này, chỉ nghe thấy bên tai vang lên một tiếng thở dài tang thương, "Nương nó à, bà đi thiện phòng chuẩn bị chút đồ ăn, Hoàng Thượng ngày hôm nay ở bãi săn gặp chuyện không may, Vương gia đoán chừng là sẽ lo lắng không có thời gian dùng bữa.

"Phụ nhân sửa sang lại y phục xong xuôi quay lại liền đáp:"Còn cần lão đầu ông nói sao, thức ăn vẫn luôn được hâm nóng đây."

Tiêu Cư Mạo bất động thân mèo, hai cái lỗ tai lắc qua lắc lại.

Hoàng thượng gặp chuyện? Đang nói chính hắn sao? Vương gia? Đây lại là phủ đệ của Vương gia nào đây?

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn người đang ôm mình, là một lão đầu tướng mạo vô cùng bình thường, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, hiện tại mày đang cau thành hình chữ xuyên, chòm râu thật dài dưới cằm lại được chải chuốt phẳng phiêu vô cùng tỉ mỉ, nhưng mà quả thực râu này quá dài, thiếu chút nữa chọt trúng vào tròng mắt của Tiêu Cư Mạo.

Hắn giật giật bốn cái móng vuốt nhỏ, cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó dựa vào bản năng của thân thể mèo con, nhảy xuống, đệm thịt nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động, một loạt động tác cực kì nước chảy mây trôi, ưu nhã lưu loát.

Tiêu Cư Mạo trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác thành tựu quỷ dị: Trẫm cho dù biến thành một con mèo, đó cũng là một con mèo thông minh nhất thiên hạ này!

Bất quá, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là:

Biết rõ ràng chủ nhân Vương phủ này là ai, sau lại tìm cơ hội tiến vào Hoàng cung, nhìn xem tình huống của bản thân mình hiện tại là như thế nào.

"Nguyên Bảo, đừng có chạy lung tung."

Lão đầu kia nhìn thấy hắn muốn ra cửa, liền ôn hòa gọi hắn trở về.

Tiêu Cư Mạo lỗ tai run lên một cái, hắn mặc dù biết Nguyên Bảo này là tên gọi của mình, nhưng mà do còn chuyện chính sự phải làm, mèo bệ hạ vẫn tiếp tục mấy bước chân duyên dáng của loài mèo, ra khỏi phòng.

Bởi vì biến thành mèo, tầm mắt của Tiêu Cư Mạo thấp đi rất nhiều, hết thảy xung quanh đều đã mất sắc thái vốn có của ngày trước, chỉ còn lại duy nhất hai màu đen trắng.

Bất quá mèo Bệ hạ cũng không quan tâm vấn đề nhỏ nhặt này, hắn chỉ để ý thân thể của hắn hiện tại bây giờ đang sống hay chết.

Thái phó có nói qua, mặc kệ đang ở đâu, đều phải học được cách bình chân như vại.

Cho nên khi biết mình bỗng nhiên biến thành một con mèo, Tiêu Cư Mạo cũng liền yên lặng tự thương tiếc bản thân mình trong chốc lát, sau đó liền giữ vững tinh thần, quyết định trước tìm hiểu tình huống, rồi mới thực hiện bước tiếp theo sau.

Lắc lư thân mèo mềm mại tinh tế, Tiêu Cư Mạo thích ứng cực kì nhanh thân thể mới có được của mình, băng qua một số nơi trong chính Vương phủ hắn đang ở.

Lại nói, trước kia không biết, hiện tại biến thành mèo mới phát hiện bất luận là chạy nhảy hay leo trèo, năng lực của mấy con mèo xác thực là vô cùng siêu quần.

Không biết lung tung đi được bao lâu, cảnh vật chung quanh dần dần tiêu điều, ngay cả bóng dáng của người hầu kẻ hạ cũng không nhìn thấy, hắn không biết đường, đành phải nhảy lên một ngọn giả sơn, muốn đứng cao để nhìn xa hơn nữa, kết quả là nhìn trúng vào một đám người đang hướng về phía này đi tới.

Mèo Bệ hạ nheo lại cặp mắt mèo tròn xoe, đứng ở trên đỉnh giả sơn, giống như là khi Đế vương tuần sát quân binh, cao quý không thể xâm phạm.

Nhưng mà một giây sau, mắt mèo của hắn liền trừng lớn.

Người dẫn đầu người kia là —— Đàm Thời Quan!

Gương mặt cho dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra! Lông mèo trên người tất cả đều xù lên, hắn cảm thấy móng vuốt mình ngứa ngáy vô cùng, thật muốn một móng vuốt vươn ra đem gương mặt kia cào cào cào nát! Cào nở hoa!

Nhưng mà cũng chỉ có thể tưởng tượng.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện tại có chuyện cần phải xác thực trước tiên, Tiêu Cư Mạo sẽ không dễ dàng xuất thủ, vả lại, nơi này xem ra là Nhiếp chính vương phủ, nói không chừng còn có thể thăm dò xem sau khi hắn gặp chuyện thì đã có chuyện gì xảy ra, vẫn là tạm thời chừa lại cho Đàm Thời Quan một cái mạng nhỏ đi.

Bọn người kia dần dần đến gần, Tiêu Cư Mạo rốt cuộc nhìn thấy rõ sau lưng Đàm Thời Quan bọn thị vệ đang áp giải một người, mà y phục trên thân người nọ cùng với y phục trên người đám thích khách ám toán hắn hoàn toàn giống nhau!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!