Đàm Thời Quan ôm chặt mèo nhỏ trong lòng, sắc mặt lãnh đạm, hơi gật đầu.
Lâm Tĩnh Xu đã sớm nghe nói tới tính cách của Đàm Thời Quan, đối với sự lạnh nhạt này cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng, mà là nhanh chóng đặt tầm mắt trên người Tiêu Cư mạo, đối diện với đôi mắt mèo to lúng liếng còn đang nhìn nàng, trên mặt rộ lên một nụ cười nhẹ, "Thực không ngờ tới Nhiếp chính vương cũng sẽ nuôi mèo.
"Tiêu Cư Mạo giật mình, đầu nhanh chóng xoay qua chui rúc vào trong ngực Đàm Thời Quan trốn, hắn bây giờ không còn mặt mũi nào nhìn Lâm Tĩnh Xu. Đàm Thời Quan bị động tác của mèo nhỏ làm cho sững sờ, suy nghĩ mấy chốc liền hiểu được, càng cảm thấy Nguyên Bảo đáng yêu không chịu được, nhịn không nổi bèn đưa tay lên thay hắn sờ sờ nhẹ sau cái ót còn đang hướng ra ngoài."Lâm tiểu thư, bổn vương còn có việc, đi trước một bước.
"Hắn cũng không nguyện ý để Nguyên Bảo cùng Lâm Tĩnh Xu đối mặt với nhau quá lâu. Lâm Tĩnh Xu ngày bình thường cao quý cực kì, đúng là sẽ không dây dưa làm phiền người khác, nhưng mà nào có thể đoán được hôm nay lại bị Đàm Thời Quan chưa gì đã làm lơ như vậy."Nhiếp chính vương nếu như cũng là đi đến chùa Bạch Long, vì sao không cùng nhau đi?Đàm Thời Quan:Không cần."
Lưu Vệ đứng sau lưng Đàm Thời Quan, đột nhiên cũng phát giác được vị tiểu thư này so với lời đồn đãi trong truyền thuyết hình như có chút khang khác.
Tiêu Cư Mạo lẩn trốn hồi lâu liền chui ra khỏi lồng ngực của Đàm Thời Quan, đôi mắt mèo vàng óng mở to ra nhìn chằm chằm về phía Lâm Tĩnh Xu, trong lòng rất là hoang mang.
Hắn đã gặp qua Lâm Tĩnh Xu một lần, vị tiểu thư Lâm Tĩnh Xu này ở trước mặt hắn biểu hiện cực kì thanh cao, hiểu rõ lễ nghĩa phép tắc, còn rất biết chừng mực, hắn kì thực không có thực sự yêu thích nàng, chẳng qua là cảm thấy nàng rất thích hợp với vị trí Mẫu nghi thiên hạ mà thôi, huống hồ, nàng cùng với Thái hậu đương triều lại còn có quan hệ cô cháu.
Thái hậu nói, chỉ cần cưới hoàng hậu, sau đó hắn liền có thể chậm rãi bồi dưỡng thế lực hùng hậu sau lưng mình, hắn biết rằng bản thân ở ngay tại Hoàng cung này chắc sẽ không gặp nổi mấy chuyện yêu đương thắm thiết như trong thoại bản này nọ, cho nên chi bằng cứ cưới về một người mà bản thân không cảm thấy chán ghét, sau đó lại một mực đối xử với nàng thật tốt là được rồi, về phần làm sao cầm quyền, cầm quyền như thế nào, Tiêu Cư Mạo hắn không ngốc, muốn vặn ngã được Nhiếp chính vương, mười người Lại bộ Thượng thư cũng không đủ tư cách đó.
Vả lại, những thứ Nhiếp chính vương có thể làm được, hắn không nhất định có thể làm được, điều đó Tiêu Cư Mạo tự nhiên biết rõ hơn ai hết.
Ách, lại nghĩ hơi xa, hiện tại quan trọng nhất là muốn biết rõ ràng, vì sao Lâm Tĩnh Xu ngày thường đoan trang thùy mị có chừng mực như thế, đứng trước mặt Đàm Thời Quan lại không giống nhau?
Nếu là nữ tử mà bị người khác cứng rắn từ chối như vậy, da mặt mỏng một chút phỏng chừng đã khóc rồi, thế nhưng Lâm Tĩnh Xu thì ngược lại mỉm cười, "Đường lên núi chỉ có duy nhất một đường, không muốn cùng đi chỉ sợ cũng không thể được.
"Tiêu Cư Mạo đến bây giờ thật sự là mở rộng tầm mắt, nữ tử Lâm Tĩnh Xu này quả thực không phải là loại nữ nhân tầm thường nha! Ngay cả Đàm Thời Quan vậy mà cũng gặp được đối thủ đáng gờm."Nếu đã như thế, Lâm tiểu thư còn cần gì phải hỏi nhiều?" Đàm Thời Quan nói xong không muốn để ý tới nàng nữa, nhanh chóng bước lên bậc thềm đá, người này chân dài, bước đi vô cùng mau lẹ, chỉ chốc lát sau đã bỏ xa vị Lâm tiểu thư kia ở sau lưng.
Tiêu Cư Mạo rũ tai cụp lấy đầu suy nghĩ, Lâm Tĩnh Xu này là xem trọng Đàm Thời Quan nhỉ? Bất quá chuyện này cũng chẳng có gì hiếm lạ, Nhiếp chính vương anh tuấn khí phách, quyền cao chức trọng, hậu viện nay vẫn chưa có ai làm chủ, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là một lang quân như ý, nữ tử dạng này như Lâm Tĩnh Xu không thể không nhìn trúng hắn.
Làm Hoàng hậu của một Hoàng thượng bù nhìn thì có lợi ích gì đâu? Còn không bằng làm Nhiếp chính vương phi.
Nhưng hắn nghĩ lại, cảm thấy Lâm Tĩnh Xu hẳn không phải là loại người này.
Có nhiều nữ tử tài hoa xinh đẹp luôn coi nhẹ quyền lực, mà nàng lấy lòng Đàm Thời Quan như thế, có lẽ là thực sự xem trọng hắn?
Đàm Thời Quan phát hiện ra Tiêu Cư Mạo cảm xúc thoáng chốc lên tận mấy tầng mây, cảm thấy lúc này nói cái gì cũng đều không ổn, liền nói với Lưu Vệ ở phía sau: "Sau khi trở về tra rõ vị Lâm tiểu thư kia đi."
Hắn cho rằng Lâm Tĩnh Xu này là có mưu đồ khác, về phần cuối cùng là mưu đồ gì, còn phải đợi điều tra rõ ràng rồi mới nói.
Lưu Vệ cung kính đáp vâng.
Tiêu Cư Mạo nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Đàm Thời Quan.
Điều tra Lâm Tĩnh Xu? Tên này sẽ không phải là đối với Lâm Tĩnh Xu cũng có ý đó đi? Nếu như Nhiếp chính vương phủ cùng với Lâm gia bùn nhão không trát nổi tường làm thông gia với nhau, chỉ sợ bước tiếp theo chắc chắn là mưu triều soán vị?
Dù sao chức vị Hoàng thượng này ngày trước hắn làm cũng rất vô dụng.
"Đặc biệt phải tra cho rõ nàng, nàng có chuyện gì không thể nói ra cho người khác biết." Đàm Thời Quan cảm thấy mấy lời nói trước đó dễ dàng gây ra hiểu lầm, nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Hắn quả thực không nhìn ra nổi, sâu trong ánh mắt của Lâm Tĩnh Xu này có chút tình yêu thương gì đó đối với hắn.
Như vậy, một người lấy lòng một người khác, trong thực tế, lại không liên quan tình yêu, vậy chính là có việc muốn nhờ.
Tiêu Cư Mạo đầu óc nhất thời xoay chuyển mấy vòng, rốt cuộc cũng hiểu được, bất quá hắn còn có một số chuyện nghĩ không ra, Lâm Tĩnh Xu là khuê nữ nhà Lại bộ Thượng Thư, cô mẫu còn là đương kim Thái hậu, có chuyện gì làm không được?
Còn cần đến tìm đến Đàm Thời Quan xin giúp đỡ?
Lưu Vệ nghe xong lại tiếp tục mê man, cái gì gọi là chuyện khó nói ra?
Núi Bạch Long cao không có bao nhiêu, Chùa Bạch Long thì nằm ngay giữa sườn núi, hai người một mèo đi chẳng bao lâu thì đã đến sườn núi.
Còn chưa đi vào, liền nghe thấy thanh âm tụng kinh niệm phật, khói hương lượn lờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!