Khí trời tháng tám, khô nóng khó nhịn.
Đại tổng quản Triệu Toàn bưng đĩa, xoay người đứng trước cửa Ngự thư phòng, mặc dù bên ngoài là nắng nóng cùng cực, nhưng trên trán toát ra lại là mồ hôi lạnh.
Bên trong lần nữa vang lên âm thanh đồ vật bị nện xuống đất, hắn tay run một cái, thiếu chút nữa làm đổ toàn bộ canh đậu xanh Thái hậu nương nương phân phó mang đến.
"Nhiếp chính vương!"
Bên trong Ngự thư phòng Hoàng thượng khuôn mặt trẻ tuổi non nớt đang trợn tròn tròng mắt tức giận đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, "Ngươi dựa vào cái gì không cho trẫm lập hậu!
"Nhiếp chính vương Đàm Thời Quan ngồi ngay ngắn phía dưới, sâu trong ánh mắt thâm trầm u ám nhìn lướt qua tiểu Hoàng thượng vì tức giận mà đỏ mặt, sau đó cụp mi xuống, ngón cái cùng ngón trỏ trên ống tay áo nhẹ nhàng vuốt ve, ngữ khí bình tĩnh nói,"Bệ hạ căn cơ chưa ổn, chuyện lập hậu, để ngày sau hẵng nói."
Căn cơ chưa ổn!
Căn cơ chưa ổn! Còn không phải là bởi vì ngươi đang nắm trong tay triều chính hay sao! Tiêu Cư Mạo đứng ở sau Thư án, nhìn qua Đàm Thời Quan bộ dạng hiện tại bây giờ bất động như núi, trong lòng vừa nổi nóng rồi lại ủy khuất.
Nhưng cũng chỉ có thể kìm nén, chỉ cần là những việc Nhiếp chính vương không đồng ý, hắn cho dù có làm Hoàng đế cũng không có cách nào làm trái được.
Thái hậu nói, là một Hoàng đế càng không thể dễ dàng thể hiện ra rõ hỉ nộ, hắn vốn luôn nhớ kỹ trong lòng, thế nhưng mà đụng phải một tên Nhiếp chính vương như thế này, khiến hắn tức giận mà không chỗ xả!
Thái hậu còn nói, lập hậu là chuyện không dễ dàng hoàn thành, hiện tại còn dính líu với Nhiếp chính vương
- Đàm Thời Quan, nếu hắn muốn vững vàng ở vị trí này, thì bây giờ càng không thể trở mặt với người nọ.
Tiêu Cư Mạo tự trấn an bản thân thật lâu sau đó, sắc mặt mới xem như dần dần bình tĩnh lại, đôi con ngươi mở lớn vô cùng có thần liếc xéo Đàm Thời Quan, từ trên cao nhìn xuống nói: "Vậy Trẫm đi săn bắn hẳn là có thể chứ?"
Ánh mắt của Tiêu Cư Mạo có hơi tròn, nhưng ngay vị trí đuôi mắt lại hơi nhếch lên, tự dưng sinh ra một chút cảm giác mê người, khiến cho người vốn dĩ ban đầu trông rất tuấn tú, nhìn lâu dung mạo càng thêm điệt lệ vô song, nhưng hắn thân là Hoàng thượng một nước, thân phận cao quý, khí độ tôn hoa, uy nghiêm của Đế vương hòa tan đi phần nào vẻ đẹp ấy, thế nhưng không những không hề giảm đi nửa điểm phong thái, ngược lại cả hai dung hòa, càng lộ rõ phong độ tư thái đặc biệt xuất sắc, thu hút sự chú ý của người khác.
Đàm Thời Quan động tác trên tay dừng lại một chút, sau đứng lên hành lễ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rơi vào chân mình, thanh âm thốt lên bình tĩnh không hề dao động, "Bệ hạ mỗi ngày cực khổ phê tấu chương, đúng thực nên giãn gân giãn cốt, chuyện Bệ hạ vừa nói vi thần lập tức xuống dưới chuẩn bị.
". Ngôn Tình Hay Tiêu Cư Mạo còn chưa kịp nói không cần, hắn liền cáo lui rời khỏi Ngự thư phòng. Triệu Toàn ở ngoài cửa nhìn thấy Đàm Thời Quan bước ra, mỉm cười tiến lên cung kính hành lễ,"Nhiếp chính vương đi thong thả.
"Đàm Thời Quan nhìn lướt qua món canh đậu xanh trên tay hắn:"Đưa cho Bệ hạ?" Còn chưa chờ Triệu Toàn trả lời, hắn liền tiếp tục nói, "Bệ hạ vừa nãy nổi nóng, canh này vẫn là không nên dâng lên."
"Nhưng đây là Thái hậu nương nương phân phó cho nô tài..." Triệu Toàn bắt gặp ánh mắt Đàm Thời Quan nháy mắt trở nên sắc bén, trong lòng đột ngột giật thót một cái, nhanh chóng đem mấy lời nói còn lại nuốt xuống.
Nhiếp chính vương thân chinh chiến sa trường lâu năm, trên người luôn có sát khí nồng đậm cực kì, hắn mà nổi giận chỉ sợ một bó xương già này của Triệu Toàn gánh không nổi đâu a.
Hôm sau sau khi tảo triều xong, Tiêu Cư Mạo ngậm lấy một bụng khí, mang theo một đám thân vệ chạy đến bãi săn đi săn.
Đương nhiên, hắn ghét nhất Nhiếp chính vương như con ruồi thế mà cũng vo ve bay theo sau, hắn chạy đến đâu, nhiếp chính vương liền bay theo tới đó, đơn giản mà nói là phiền phức muốn chết!
Trên triều cùng mình đối nghịch thì thôi đi, người nọ hoàn toàn không để ý tới hắn thân là Hoàng thượng tôn nghiêm.
Bây giờ đã hạ triều, sao vẫn cứ phải tìm cách đối phó hắn, Tiêu Cư Mạo nghĩ vậy trong lòng liền buồn bực, roi ngựa trong tay liền vung càng mạnh cang vang dội, thúc ngựa chạy đi.
Thái hậu nói quả nhiên không sai, hắn nhất định phải thông qua lập hậu để mở rộng quyền thế, còn nếu không cứ mãi tiếp tục như vậy, Nhiếp chính vương sẽ chỉ càng tỏ ra phách lối trước mặt hắn.
Đại khái mà nói chắc là do Đàm Thời Quan trên người sát khí quá nồng đậm, Tiêu Cư Mạo ở bãi săn chạy nửa ngày trời cũng không hề có con mồi nào dám ló mặt ra, ngược lại chạy ra được một thân toàn mồ hôi, quần áo dính nhớp trên người cực kì khó chịu.
Không có chút sức lực nào.
Tiêu Cư Mạo mất hết cả hứng, đang định hồi cung, dư quang liếc qua lại nhìn thấy phía trước chạy đến một con hưu, nhìn lại lần nữa, liền chẳng còn thấy nó đâu.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy một con, hắn làm thế nào có thể cho qua dễ dàng như vậy được? Roi ngựa hung hăng vung lên quất xuống, tuấn mã dưới thân liền vung cước hướng về phía con kia hươu đuổi theo.
Đàm Thời Quan tay nắm dây cương thoáng cái siết chặt lại, nhìn qua tên tùy tùng đang đi bên người, người kia vừa đón phải ánh nhìn này liền cúi đầu nhận sai.
Bọn hắn rõ ràng đem mấy con thú này đều đuổi ra xa a, con kia hươu lại là từ đâu có được? Ai, lần này hồi phủ lại phải bị phạt rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!