Chương 52: (Vô Đề)

Tuy vẫn còn bó thạch cao nhưng Nhạc Nhiên đã có thể xuống giường đi lại rồi, cũng không cần ăn toàn thức ăn lỏng nữa, lượng dịch truyền vào mỗi ngày cũng dần ít đi.

Mỗi ngày Lâm Ngọc Tương đều tự mình hầm canh xương mang tới cho cậu, nói gì mà ăn cái gì bổ cái đó.

Thẩm Trường Hi ở trong khu tịnh dưỡng của chiến khu, cùng mấy vị lão cán bộ khác uống trà đánh bài.

Lâm Ngọc Tương gọi ông cùng đi thì ông không nghe, nhưng hay kiểu đánh bài được một nửa thì lấy cớ "nay tay thúi" để rời đi, chạy tới bệnh viện đón Lâm Ngọc Tương về, "sẵn tiện" nhìn Nhạc Nhiên một cái.

Lúc ông đến thăm Nhạc Nhiên rất ít khi nói mấy lời quan tâm, chỉ đi tới lui trong phòng, soi coi mấy bình xịt trong phòng còn nước thuốc không, nhìn coi sắc mặt Nhạc Nhiên có hồng hào hơn hôm trước không, rờ coi cái nạng kế giường có để đúng chỗ dễ lấy hay không.

Có lúc ông còn nói mấy câu với y tá, dặn phải để nhiệt độ máy lạnh thích hợp, đừng để bệnh nhân bị lạnh.

Ông nhìn Nhạc Nhiên "không thuận mắt", thấy Nhạc Nhiên cứ nằm miết trên giường thì bực mình, nói đàn ông con trai sao mà quý như vàng zậy, gãy có cái xương thôi mà, có phải chuyện gì lớn đâu?

Nhạc Nhiên đỡ tường đi lại ông cũng không vui, xụ mặt nói vết thương còn chưa lành mà đi lại làm gì, lỡ để lại di chứng gì thì sao?

Gương mặt ông trời sinh đã cứng nhắc nghiêm nghị, không thấy được tí ti sự hiền từ của trưởng bối đâu, chỉ thấy vẻ uy nghiêm của người trong quân đội thôi.

Mà Nhạc Nhiên vốn xuất thân từ bộ đội, không phải chưa từng thấy sự hung dữ của thủ trưởng nên bây giờ tự nhiên sinh ra mấy phần thân thiết, bị dạy dỗ cũng không buồn phiền mà còn ngẩng đầu ưỡn ngực, còn nở một nụ cười vừa nghiêm túc vừa ngốc nghếch.

Thẩm Trường Hi ngạc nhiên, quay mặt đi, còn hắng giọng mấy tiếng, lôi kéo tay áo Lâm Ngọc Tương, mất kiên nhẫn nói, "Đi về thôi."

"Còn sớm mà, về xem anh đánh bài à?" Lâm Ngọc Tương không vui, trừng to mắt, chỉ chỉ chén đũa bên cạnh, "Không chuyện gì làm thì cầm đi rửa đi."

Nhạc Nhiên vừa nghe thì cuống lên, chén đã mình dùng sao có thể để Thẩm Trường Hi rửa được, một bên hô "không cần không cần đâu, chút nữa con tự rửa", một bên cầm cây nạng bên giường định đứng lên.

Cậu sinh hoạt không tiện, xuống giường nhất định phải có người đỡ.

Một tay còn bó thạch cao, một tay còn cắm dịch truyền, căn bản không thể tự rửa chén được.

Lâm Ngọc Tương liền đẩy cậu về giường, Thẩm Trường Hi thì trực tiếp cầm chén đũa, lạnh lùng nói với cậu, "Nằm yên đó cho ta, đứng còn đứng không thẳng nữa mà rửa rửa cái gì!"

Nói xong, ông đi vào nhà vệ sinh loạt xoạt rửa chén.

Nhạc Nhiên mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lâm Ngọc Tương.

Lâm Ngọc Tương cười rộ lên, nhỏ giọng nói, "Ổng á, để ý con lắm.

Hai ngày trước còn hỏi thăm mấy người trong chiến khu Z về con, người ta nói con là "súng vương" trẻ nhất trong bộ đội, ông ấy đắc ý hơn nửa ngày trời."

Mặt Nhạc Nhiên hơi đỏ, ánh mắt sáng rực như chứa một trời sao.

Lâm Ngọc Tương thích kể cho Nhạc Nhiên nghe mấy chuyện hồi nhỏ của Thẩm Tầm, đều là chuyện lông gà vỏ tỏi cả thôi nhưng Nhạc Nhiên lại nghe say mê lắm.

Thành phố Bắc Tiêu ở phía nam, mùa đông không lạnh lắm, buổi chiều nắng chiếu xuống người còn ấm áp thoải mái.

Lâm Ngọc Tương đẩy cậu đi tắm nắng trong bệnh viện, thỉnh thoảng cậu sẽ như trẻ con mà nhõng nhẽo với Lâm Ngọc Tương.

Lâm Ngọc Tương coi cậu là con trai nhỏ của mình, đau lòng cho quá khứ của cậu nên đối xử với cậu còn tốt hơn đối với Thẩm Tầm.

Nên gần như mỗi ngày Thẩm Tầm chạy tới bệnh viện đều thấy bạn trai nhỏ của mình đang giành mẹ mình.

Vóc dáng Lâm Ngọc Tương nhỏ bé, đỡ Nhạc Nhiên có hơi khó khăn, ôm Nhạc Nhiên đi lại vận động gì đó đều là Thẩm Tầm phụ trách.

Thẩm Tầm vừa tới, Lâm Ngọc Tương liền cùng Thẩm Trường Hi rời đi, vô cùng thấu hiểu mà chừa lại không gian riêng cho hai đứa con trai mình.

Thể chất Nhạc Nhiên tốt, tay phải chân trái hồi phục đều thuận lợi hơn bình thường.

Thẩm Tầm lúc ôm cậu không thành thật lắm, hay nhân lúc cậu không chú ý mà mổ mổ dái tai cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!