Nhạc Nhiên đóng quân ở chiến khu Z bốn năm, cái tên "Trường Kiểm" đó vẫn luôn như sấm vang bên tai, nhưng vẫn chưa gặp người nào bằng xương bằng thịt cả.
Hôm nay, tại tòa nhà làm việc uy nghiêm này của tỉnh ủy, đội viên "Trường Kiểm" xuất hiện với một tư thái vô cùng mạnh mẽ, bắt lấy thư ký tỉnh ủy.
Cảnh sát võ trang của khu này đã dốc toàn bộ lực lượng, đặc cảnh thị cục và bên tỉnh cũng vây quanh tỉnh ủy chật như nêm, nhưng không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt người Trường Kiểm.
Người phụ trách ở tổng bộ đặc chủng tác chiến của chiến khu Z, thiếu tướng Nghiêm Sách, thân khoác quân phục rằn ri, trên chân là đôi ủng tác chiến màu đen sáng bóng, tay phải tùy ý cầm theo một khẩu súng 95 tự động, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Trương Viễn Đình.
Nửa tiếng trước, anh đã báo cho trung kỷ ủy (ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương), quân ủy, bộ Công an rằng mình sẽ đích thân tới thành phố Bắc Tiêu bắt người, nhưng trước mặt Trương Viễn Đình lại nham hiểm nói, "Nếu các người cố kỵ Tề gia, vậy tôi đành đóng vai ác, bắt hắn đền mạng cho đội viên đã mất của tôi vậy."
Lời vừa dứt, họng súng đen khòm của khẩu 92 đã nhắm thẳng đầu Trương Viễn Đình.
Ai ai cũng biết, đó không phải là một câu nói đùa.
Lúc ba người Thẩm Tầm chạy tới văn phòng tỉnh, họ nhìn thấy chính là một màn giằng co súng thật đạn thật.
Những vị lính đặc chủng mạnh nhất chiến khu Z đã võ trang đầy đủ đang vây quanh tòa nhà tỉnh ủy, cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang không dám nổ súng, cũng không dám rời đi.
Tiếng còi cảnh sát vang dài trong đêm, đèn chớp nháy xanh đỏ của cảnh sát cũng đang chiếu sáng hơn nửa bầu trời.
Thẩm Tầm bị chặn ngoài vòng vây của cảnh sát đặc nhiệm, chủ tịch tỉnh Tiêu Quốc Khánh lúc này đã gấp đến nhăn mặt, cho rằng việc này không liên quan tới Thẩm Tầm nên lôi kéo anh nói, "Con đừng đi vô bên trong, lỡ con bị thương rồi thì chú biết nói sao với trong nhà con đây?"
Thẩm Tầm cười cười, nắm tay Nhạc Nhiên, "Trương Viễn Đình bị khống chế rồi?"
Tiêu Quốc Khánh cuống quýt lau mồ hôi trên trán, không còn vẻ trấn định tự nhiên như bình thường nữa.
Thư ký tỉnh ủy đột nhiên bị khống chế, với một tỉnh mà nói là chuyện lớn cỡ nào chứ, căn bản không có ai dám tiết lộ ra ngoài.
Lúc này bên ngoài tỉnh ủy đã có không ít quần chúng vây xem náo nhiệt, mọi người đều nói với nhau là tỉnh ủy đang tiến hành diễn tập chống khủng bố.
Nghiêm Khiếu (đậu xe xong) đuổi kịp tới, sải bước vào trong tòa nhà.
Mặt Tiêu Quốc Khánh biến sắc, đè giọng hét với cảnh sát đặc nhiệm phía trước, "Đừng cho cậu ấy tiến vào, không nghe cứ trực tiếp nổ súng!"
"Nổ súng?" Nghiêm Khiếu quay đầu lại, trên mặt là vẻ cười châm biếm.
Thẩm Tầm hắng giọng, hất cầm với Nghiêm Khiếu rồi quay qua Tiêu Quốc Khánh nói, "Chủ tịch Tiêu à, chú vẫn là để tụi con đi vào đi, tốt xấu gì thì vị thiếu tướng bên trong vẫn là anh cậu ấy, anh ruột."
Tiêu Quốc Khánh há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.
Thẩm Tầm vỗ vỗ vai ông, tiến lại gần bên tai ông nói, "Chủ tịch Tiêu, ngài cũng biết mà, "Trường Kiểm" có chút quyền lực đặc thù.
Bọn họ đã muốn xử lý người nào thì bên trên khó mà cản được, nói chi Trương Viễn Đình bị bắt với chứng cứ phạm tội rõ ràng.
Trước đây ngài ấy đã biểu đạt vài mệnh lệnh ngầm với bên tỉnh nhỉ? Ví dụ như giành thi thể vài nạn nhân nào đó từ thị cục chúng con chẳng hạn? Chủ tịch Tiêu, chuyện này không lâu nữa sẽ tự lộ ra rồi phải trải qua tầng tầng lớp lớp điều tra thôi.
Con khuyên chú thành thật khai ra đi, bao gồm cả âm mưu để Lạc Duật "hi sinh" năm năm trước.
Lúc này mồ hôi Tiêu Quốc Khánh đã tuôn như mưa.
Thẩm Tầm nắm chặt tay Nhạc Nhiên, "Đi thôi, đi vào trong xem nào."
Cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang tách ra tạo thành một đường đi, Nghiêm Khiếu nhướng mày với một đội viên cao lớn của Trường Kiểm bên trong, người nọ nhíu mày, "Ấy, Nghiêm nhị cũng tới à!"
Nghiêm Khiếu nói, "Gọi anh."
Người đội viên nọ dùng sức trợn mắt.
Nghiêm Khiếu rảo bước nhanh vào bên trong tòa nhà, chợt quay đầu lại chặn Thẩm Tầm, "Đợi chút nữa cậu sẽ không kích động chứ hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!