Đúng! Đó chính là Lương Hoa, con rể nhà họ Tề.
Một cơn ớn lạnh xộc thẳng từ gan bàn chân lên đại não Thẩm Tầm.
Trước đêm nay, dù có thế nào anh cũng không nghĩ tới người anh em tốt của anh, người anh từng để ý nhất, có thể đã bị hại chết bởi chính cái người đã chỉnh Nhạc Nhiên!
Tấm hình đó đến tột cùng là như thế nào?
Những người khác trong bức ảnh rốt cuộc có thân phận gì?
Vì sao Lạc Duật lại chụp được mấy tấm ảnh đó?
Là vô ý nhìn thấy hay là cố ý lần theo dấu vết?
Anh nặng nề nhắm mắt, đầu mày nhíu sâu vô cùng, tay phải ấn xuống mi tâm xoa xoa từng cơn.
Nhạc Nhiên ngồi bên cạnh anh, cẩn thận xem lại cái video đó một lượt từ đầu tới đuôi, xác nhận người đó đích xác là Lương Hoa rồi lại nghiêm túc thử phân biệt những người khác.
Đáng tiếc là, cậu chỉ nhận ra được chủ tịch tỉnh đương nhiệm Tiêu Quốc Khánh, còn lại đều là những gương mặt xa lạ.
Cậu chọt chọt Thẩm Tầm, một tay cầm bút chỉ, "Thẩm đội, anh biết những người này không? Hiềm nghi với Lương Hoa lớn, nhưng không nhất định là kẻ duy nhất đứng sau thao túng, mỗi một người trong video này đều đáng nghi ngờ hết."
Thẩm Tầm nhấp một ngụm trà, từ trong mắt tràn ra hơi lạnh u ám, anh hắng giọng, chỉ những người đang ngồi từ gần tới xa, "Người này là đội trưởng đội đặc nhiệm thị cục chúng ta trước đây, Vu Hiểu Cường, ba năm trước đã được điều qua bộ Công an, em chưa gặp qua.
Người này là cựu chủ tịch tỉnh Ngũ Tuyết Tùng, đã về hưu; bên cạnh ông là chủ tịch tỉnh hiện tại Tiêu Quốc Khánh, lúc đó hình như là phó chủ tịch tỉnh phụ trách đội đặc nhiệm ..."
Nhạc Nhiên vừa nghe vừa ghi lại, buông bút xuống mới nhíu mày, "Kì quái."
Thẩm Tầm nhìn cậu, "Kì quái vì sao Lương Hoa cũng ở đây à?"
"Dạ! Đợt hành động đó là cảnh sát chúng ta bên này cùng bên tỉnh liên động, với cả chúng ta thuộc về chiến khu X, vì sao người của chiến khu Z như Lương Hoa lại xuất hiện?" Nhạc Nhiên hỏi.
"Y có thể tham gia hội nghị quyết sách này nhất định là có nguyên nhân gì đó, cái này anh sẽ tiếp tục tra." Thần sắc Thẩm Tầm ngưng trọng, một lần nữa mở tấm hình Lạc Duật chụp, "Bây giờ anh muốn lập một cái giả thuyết là, lúc Lạc Duật chụp tấm hình này thì bị Lương Hoa hoặc người bên cạnh Lương Hoa phát hiện, dẫn tới họa sát thân, nói không chừng tấm hình này đủ để đẩy bọn người đó vào chỗ chết?"
Nhạc Nhiên nghĩ nghĩ, "Nhưng vì sao bọn họ lại mượn tay bọn buôn ma túy để trừ khử Lạc Duật mà lại không xử lý tấm hình này?"
Thẩm Tầm híp hờ mắt, chuyện sau khi Lạc Duật mất tàn nhẫn ùa về đầu anh.
Đột nhiên, anh nâng mi mắt, động môi, khàn giọng, "Bởi vì bọn họ còn chưa kịp làm?"
"Là ý gì ạ?"
"Lúc Lạc Duật chấp hành nhiệm vụ thì sẽ không đem theo điện thoại.
Có thể bọn họ muốn giết Lạc Duật trước rồi xử lý điện thoại sau, không ngờ bị anh giành trước một bước."
"Anh?"
Thẩm Tầm thở dài, "Đồ lưu lại của anh ấy đều bị anh lấy đi hết, không ai dám đụng."
Nhạc Nhiên biết sau lưng Thẩm Tầm là một thế lực gia tộc khổng lồ, lúc này da đầu chợt căng ra, "Bọn họ có từng động thủ với anh chưa?"
"Không hề." Thẩm Tầm lắc đầu, tốc độ nói rất chậm, nghe như đang hồi tưởng lại tình hình lúc đó, "Có điều bây giờ nghĩ lại, hình như bọn họ đã từng giám sát anh một khoảng thời gian, cho tới khi bọn họ nghĩ phong ba đã ngừng lại."
Nhạc Nhiên cúi đầu trầm tư, qua hồi lâu mới nói, "Bây giờ em đặc biệt muốn biết người trong tấm hình là những ai."
"Anh cũng muốn." Thẩm Tầm nặn ra một nụ cười khổ, xoa xoa tóc Nhạc Nhiên, "Bận rộn cả một đêm rồi, mệt không em?"
"Vẫn ổn ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!