Chương 40: (Vô Đề)

Trong đêm, các hạng mục điều tra khác nhau được tiến hành, xe của viện kiểm sát chạy vào trại giam, khăng khăng muốn chuyển Nhạc Nhiên về viện kiểm sát.

Thẩm Tầm đích thân chạy tới, chắn trước mặt một nhóm nhân viên kiểm sát, "Đừng động cậu ấy."

Nhạc Nhiên đó giờ chưa thấy bộ dáng anh tức giận như bây giờ, vô thức nắm lấy góc áo cảnh phục của anh, nhỏ giọng gọi, "Thẩm đội."

Anh quay đầu lại, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng, "Đừng lo, có tôi ở đây."

Một người tiến lên bắt người, nói, "Thẩm đội, chúng tôi cũng là làm theo ý tứ cấp trên thôi.

Anh chắn như vậy, quay về tôi biết nói làm sao."

"Cấp trên? Cấp trên nào?" Thẩm Tầm quắc mắt nhìn đối phương, "Vụ án còn chưa điều tra rõ ràng mà đã đòi người rồi?"

Thẩm Tầm nói xong thì quay người, ôm bả vai Nhạc Nhiên, "Đi."

"Này! Các cậu không thể đi được đâu!" Người kia hoảng lên, "Thẩm đội, cậu muốn đem người tình nghi đi đâu chứ?"

Ba chữ "người tình nghi" khiến vai lưng Nhạc Nhiên run một chặp, Thẩm Tầm quay đầu lại, đè giọng, "Đội điều tra hình sự.

Làm sao, các cậu cũng muốn đi theo à?"

Vụ án còn chưa bàn giao xong viện kiểm sát đã cường hành chạy tới cục công an bắt người là không hợp lý, Thẩm Tầm lại ngáng một chân ở đây.

Mấy cấp dưới nhận lệnh chỉ có thể tạm hoãn thi hành nhiệm vụ nhưng cũng không dám trở về báo cáo, chỉ đành đi theo về đội hình trinh, thức đêm canh giữ bên ngoài.

Nhạc Nhiên ở trại giam mấy ngày vẫn luôn bị nghẹn, mỗi lần bị hỏi đều dựng lưng thẳng tăm tắp, cho dù trong lòng thấp thỏm chăng nữa thì ngoài mặt vẫn căng ra như cũ, không để người khác nhìn ra được chút khiếp sợ nào.

Nhưng lúc này Thẩm Tầm lại tới.

Ngay giây phút nhìn thấy Thẩm Tầm, tim cậu chợt đập rất nhanh.

Bây giờ Thẩm Tầm ôm cậu, cạu hơi nghiêng đầu liền có thể đụng được gò má của anh.

Cậu hít sâu một ngụm, rất mất mặt mà phát hiện, chân mình nhũn rồi.

Đội hình trinh đã náo nhiệt lại, ngoài trung đội một thì cảnh sát mấy chi đội, trung đội khác cũng chạy đi giúp xem camera giám sát.

Có điều khiến người ta tiếc nuối là, tối hôm xảy ra vụ án, tuy có mười ba máy quay quay được xe của Bạch Tiểu Việt, nhưng cái gần nơi Chương Dũng bị giết nhất cũng cách tới 2km.

Này đúng là một bằng chứng quan trọng, nhưng vẫn chưa phải bằng chứng thép.

Nhạc Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng đội trưởng, tay ôm cốc cà phê, ngẩng đầu hỏi Thẩm Tầm, "Thẩm đội, đã xác định được người vu hãm em rồi sao?"

Thẩm Tầm gật gật đầu, "Ừ, vẫn còn đang tìm chứng cứ."

Cậu siết chặt ly giấy, "Có phải Lý Tư Kiều không?"

Thẩm Tầm ngồi xổm trước mặt cậu, xoa xoa gò má đã gầy xọp của em, đau lòng, "Không phải."

"Vậy sẽ là ai ạ?" Em ...! em đâu có đắc tội với người khác!"

"Lạc Lạc." Thẩm Tầm thu tay, "Chuyện này không liên quan tới em, là lỗi của tôi."

Nhạc Nhiên khó hiểu nhíu mày.

Thẩm Tầm mím môi, nhìn ánh mắt trong veo của cậu, hồi lâu mới nói, "Là Tiểu Bạch."

Ly trong tay Nhạc Nhiên rơi xuống, cà phê nóng rẫy bắn lên giày lên đùi hai người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!