Bạch Tiểu Việt hắc hắc cười hai tiếng, nhìn trái nhìn phải, bước tới hai bước, đè thấp giọng nói, "Tầm ca, chuyện của Nhạc Nhiên ...! anh xem có nên nói trước một tiếng với bên Viện kiểm sát không?"
Thẩm Tầm vừa nghe tên Nhạc Nhiên từ miệng cậu nói ra thì dạ dày không nhịn được ghê tởm, khóe miệng ráng mím, kiên nhẫn hỏi, "Đánh tiếng gì chứ?"
"Để lúc công tố xét xử bọn họ dùng từ châm chước một chút á!" Bạch Tiểu Việt bày vẻ quan tâm, "Vụ án này cuối cùng phán quyết như nào là chuyện của tòa án, nhưng giấy tờ viện kiểm sát có thể làm không ít mà.
Tầm ca, Nhạc Nhiên bị oan uổng chúng ta đều biết, nhưng đúng là cho tới giờ thì công cuộc điều tra vụ án này không được lạc quan, em ấy sớm muộn gì cũng bị đưa qua viện kiểm sát.
Tốt nhất là chúng ta có chuẩn bị trước, nên đánh tiếng thì đáng tiếng, để em ấy ở viện kiểm sát chịu ít tội thôi, sẵn tranh thủ giảm chút án."
Thẩm Tầm xoay tròn bật lửa trong tay, môi mím thành đường thẳng, vẻ mặt hơi khiến người khác khó nắm bắt.
Bạch Tiểu Việt tưởng anh nghe vào rồi, lại bước về trước một bước, tựa như dán sát bên tai anh, "Tầm ca, anh biết trong nhà ...! cậu hai em Thường Quốc Đống, chú ấy là phó kiểm sát trưởng, coi như là có tiếng nói.
Anh xem có cần em đi nói với chú ấy một tiếng để chú ấy chào hỏi với cấp dưới trước?"
Thẩm Tầm kéo lên một nụ cười như có như không, vỗ vai y, "Cậu khá quan tâm Nhạc Nhiên nhỉ."
"Có thể không quan tâm sao? Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, bình thường em ấy còn gọi em một tiếng Tiểu Bạch ca.
Giờ anh em gặp khó khăn, thân là anh, em có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
Thẩm Tầm chợt rất muốn cười.
Nhạc Nhiên từng gọi rất nhiều người là "anh", nhưng trong mấy người "anh" này có không ít người tranh thủ lúc cậu gặp nạn mà đạp thật tàn nhẫn lên người cậu.
Cho dù là mấy người "anh" trong bộ đội cùng nhau tập luyện cùng nhau chiến đấu, hay là cái người "anh Tiểu Bạch" nhìn có vẻ lương thiện trước mặt.
Đương nhiên cũng có người tin cậy được, ví dụ như "anh Chiêu Phàm" ở Sơn Thành kia.
Thẩm Tầm suy ngẫm một phen, nhớ tới Nhạc Nhiên chưa từng chịu gọi mình một tiếng "Tầm ca", toàn là gọi "Thẩm đội Thẩm đội", cho dù sau này quan hệ hai người thân mật tới mức cùng nhau chạy bộ thì cậu cũng không chịu sửa miệng.
Nhạc Nhiên chỉ gọi anh là "Tầm ca" có hai lần.
Một lần là lúc tắm rửa quên mang quần lót, bị ép bức gọi "Tầm ca Tầm ba Tầm gia".
Còn một lần là không lâu trước đây, lúc cả người Nhạc Nhiên đổ mồ hôi lạnh run rẩy, nắm chặt vạt áo anh, gọi một tiếng "Tầm ca" rất nhẹ.
Anh hít một hơi, cười bảo, "Nhạc Nhiên mà biết thì nhất định sẽ rất cảm kích cậu.
Như này đi, trước thì đừng làm phiền kiểm sát viên Thường.
Nếu thật sự tới bước bị đưa tới công tố viên, tôi sẽ ra mặt tìm người.
Cậu tới thị cục mới một năm, đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện "dùng quan hệ".
Đương nhiên kết quả tốt nhất chính là tìm được hung thủ thật sự, trả lại công đạo cho Nhạc Nhiên.
Tới lúc đó chúng ta cùng ăn một bữa cơm, để Nhạc Nhiên mời khách."
Bạch Tiểu Việt khựng lại, cứng ngắc hai giây mới cười, "Được! Vẫn là Tầm ca anh suy nghĩ chu đáo.
Haiza vừa rồi em miệng quạ đen quá, Nhạc Nhiên trong sạch mà, làm sao bị đưa tới viện kiểm sát được chứ.
Hahahaha, nhóm Từ đội nhất định có thể tóm được hung thủ thật sự."
Thẩm Tầm cười nhẹ gật đầu.
Bạch Tiểu Việt vẫn còn muốn nói gì đó, xe cảnh sát đã bóp còi một tiếng, cảnh sát ngồi bên ghế phó lái thò đầu ra gọi, "Tiểu Bạch cậu có đi hay không? Gặp được Thẩm đội của cậu rồi thì không muốn đi nữa à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!