"Chương Dũng, công nhân, bị súng bắn chết ..." Nhạc Nhiên cầm hồ sơ vụ án phân cục khu Kim Đạo vừa gửi qua, nhanh chóng xem lướt qua rồi chạy vào phòng làm việc của Thẩm Tầm, "Thẩm đội, vụ án này là súng bắn chết người!"
Người bình thường thì có khi cả đời cũng chẳng có cơ hội được rờ tới súng thật, càng đừng nói tới dùng súng thật đạn thật nhắm vào người khác.
Tuy Chương Dũng chỉ là công nhân bình thường làm công ở thành phố nhưng chết dưới họng súng thì chắc chắn cái chết của y không đơn giản.
Thẩm Tầm xuất thần một hồi, sắc mặt hơi trắng, thẳng tới khi Nhạc Nhiên gọi "Thẩm đội" lần thứ hai mới phản ứng lại.
Nhạc Nhiên chau mày, hai tay chống trên bàn, đè thấp giọng hỏi anh, "Thẩm đội, anh làm sao vậy?"
Không biết có phải ảo giác hay không mà anh nhìn thấy sự quan tâm nồng đậm từ đáy mắt Nhạc Nhiên đang kê gần sát mình.
Khóe mắt anh hơi run rẩy rồi rất nhanh khôi phục mọi thần sắc lại như thường, bình tĩnh nói, "Không có gì, vừa nãy nghĩ đến vụ án nên không để ý em tới thôi."
Nhạc Nhiên thẳng người dậy, "Ò.
Mấy người Từ đội vừa nãy đã ra hiện trường rồi, chúng ta cũng đi chứ hả?"
Vụ án này do Từ Hà Trưởng phụ trách, cảnh sát bên trung đội một, pháp y bên bộ phận kĩ trinh và nhân viên khám nghiệm đã chạy ra hiện trường rồi.
Thẩm Tầm nâng mi mắt nhìn Nhạc Nhiên nhưng không hề phát hiện được tia cảm xúc khác thường nào trên mặt cậu.
Chuyện này càng khiến anh bất an hơn
- ở trên đường không nhận ra Chương Dũng thì có thể lý giải được, nhưng đặt hai chữ "Chương Dũng" này ngay trước mắt rồi mà Nhạc Nhiên vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Điều này vô cùng không hợp lẽ thường.
Lòng bàn tay Thẩm Tầm đổ một tầng mồ hôi lạnh, cảm xúc nói anh biết Nhạc Nhiên chỉ là không nhớ được Chương Dũng thôi, nhưng lý trí lại lạnh lùng nói, không ai có thể quên phạm nhân đã cưỡng bức mẹ ruột mình cả.
Nếu bây giờ Nhạc Nhiên thể hiện sự kinh ngạc, vui vẻ, hay oán hận, anh đều có thể yên tâm không ít.
Nhưng Nhạc Nhiên cứ bình chân như vại, cứ như Chương Dũng không hề có quan hệ gì với cậu cả.
Hay là nói ...! cật lực giả bộ rằng mình không có quan hệ gì mới hắn.
Đầu ngón tay Thẩm Tầm run lên, yết hầu khô khốc vô cùng nên vội cầm ly trà uống một ngụm nhưng vẫn suýt sặc mạnh.
Nhạc Nhiên hết hồn, vội chạy qua vỗ lưng anh, giọng cậu nghe rất căng thẳng, "Thẩm đội, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?"
"Không sao." Anh ho vài tiếng, nghĩ tới việc vừa nãy thì chỉ đành nói, "Từ Hà Trưởng đi là được rồi, tạm thời chúng ta không đi."
"Không đi ạ?" Giọng Nhạc Nhiên lộ ra vẻ thất vọng, "Em còn muốn đi xem hiện trường cơ, lần đầu tiên gặp được án bắn súng."
Tim Thẩm Tầm lại thắt lại.
Làm cảnh sát hình sự nhiều năm, làm sao anh không biết được kẻ tình nghi đều có một đặc điểm là gây án xong sẽ thích lẩn vào đám đông, lấy thân phận quần chúng đứng quan sát mà đứng bên cạnh hiện trường xem cảnh sát tiến hành điều tra, xem họ mò ra được những manh mối gì.
Nghĩ tới đây, da đầu anh căng cứng, vô thức lắc lắc đầu để loại bỏ những ý nghĩ không tốt trong não.
Nhạc Nhiên vẫn đứng một bên, thấy tâm trạng anh không đúng thì dứt khoát ngồi xổm xuống, từ dưới đất ngước lên nhìn anh, "Thẩm đội, hôm nay anh không khỏe à? Hay là lo lắng vụ án này sẽ liên lụy đến người nào?"
Lông mày Thẩm Tầm điên cuồng nhíu chặt lại.
Anh nhìn Nhạc Nhiên một hồi mới mấp máy môi, "Có thể liên quan tới người nào?"
"Xã hội đen nè, người tham nhũng nè ..." Nhạc Nhiên chống má, nghiêng đầu qua một bên, "Giết người bằng súng đặc thù quá mà, chỉ riêng công cụ gây án là ngầm biểu thị vụ này không đơn giản rồi."
Anh hơi nheo mắt, não vận động tốc độ cao hòng tìm được gì đó từ trong mắt Nhạc Nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!