Trước khi đề xuất chuyện cùng chạy bộ buổi tối với Thẩm Tầm, Nhạc Nhiên còn nơm nớp lo sợ mà làm công tác tư tưởng cân nhắc suy nghĩ một trận.
Nghĩ xem nên nói ra thế nào, nghĩ xem nếu Thẩm Tầm không đồng ý thì sẽ ngượng ngùng biết bao nhiêu, lại nghĩ xem có đột ngột quá hay không, có khi nào làm lỡ dở công việc buổi tối của anh.
Va chạm nửa năm, Thẩm Tầm không có bạn gái thì cậu biết, nhưng không có bạn gái cũng không có nghĩa thời gian sau khi tan làm của Thẩm Tầm có thể do cậu sắp xếp.
Thẩm Tầm có bạn bè, buổi tối có khi cùng anh em đi uống một chầu, cũng có khi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ở trong nhà lên mạng xem phim chứ nào có nghĩa vụ phải cùng cậu rèn luyện thân thể đâu.
Nhạc Nhiên rất rõ ràng, những gì cậu muốn không hề cao siêu đứng đắn như những gì cậu nói đâu.
Gì mà tập thể dục chứ, cậu chỉ là tìm trăm phương ngàn kế để tiếp tục dính lấy Thẩm Tầm sau khi tan làm mà thôi.
Không biết từ khi nào, đối với cậu, Thẩm Tầm không còn giống những người khác nữa.
Muốn đến gần anh, nhìn thấy anh thì tâm tình sẽ trở nên rất tốt.
Lúc anh cười rất đẹp, không cười cũng rất ngầu.
Dáng vẻ anh nghiêm túc suy nghĩ vụ án rất dễ nhìn, dáng vẻ anh bình thường đùa giỡn cũng không cay mắt.
Cậu thích nhìn Thẩm Tầm, đặc biệt là lúc cậu đang vô cùng vô cùng bận rộn với các vụ án.
Vì chỉ cần quang minh chính đại nhìn anh một cái thôi là bao nhiêu mệt nhọc bay biến hết.
Giống như hút vào một ngụm sữa ấy.
Lúc ở bộ đội cậu cũng có nhiều anh em có quan hệ rất tốt, trước khi chuyện kia xảy ra cậu có thể vỗ ngực nói yêu thích mỗi người trong đội.
Nhưng yêu thích Thẩm Tầm lại không giống như vậy.
Nếu như phải miêu tả thì Thẩm Tầm trong lòng cậu giống như cô gái nhỏ cậu từng thích ở viện phúc lợi ấy.
Lúc đó cậu 14 tuổi, cô bé kia 8 tuổi, rất xinh đẹp, cả ngày theo đuôi cậu gọi "Lạc Lạc ca ca."
Lạc trong khoái lạc (vui vẻ) (lạc trong khoái lạc hay nhạc trong âm nhạc đều viết là )
Cậu gần như là cho cô bé hết tất cả đồ ăn vặt mình có được trong tay, dù cho cả năm viện phúc lợi chẳng cho mỗi người được mấy món ăn vặt.
Cô bé nói, "Lạc Lạc ca ca, lớn lên em gả cho anh nha."
Cậu vui đến mức không ngủ được.
Nhưng mà, cô bé nhỏ của cậu cuối cùng vẫn là rời xa cậu.
Lúc được một gia đình tốt nhận về nuôi dưỡng, cô bé nhỏ hình như đã quên luôn "hôn ước" kia của hai người, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc mà vẫy tay với cậu, "Lạc Lạc ca ca, em đi nha! Tạm biệt!"
Từ đó về sau, cậu chưa từng gặp lại cô bé xinh xắn đó nữa.
Nhưng bây giờ, ở trên người Thẩm Tầm, cậu lại chợt cảm nhận được tâm tình "yêu thích" kia.
Lần đầu tiên Thẩm Tầm chạy bộ buổi sáng rồi đưa cậu chai nước mật ong, cậu đã vui vẻ suốt một ngày, buổi tối về kí túc xá cũng không muốn đọc sách nữa mà cứ nằm trên giường cười ngu với trần nhà, cả đầu đều là nụ cười ôn nhu của Thẩm Tầm.
Cậu không cách nào kiềm chế được mà nghĩ, bây giờ Thẩm Tầm đang làm gì nhỉ? Một mình ở trong nhà, hay là ra ngoài tụ tập với bạn bè rồi?"
Vừa nghĩ tới Thẩm Tầm có thể bị một nhóm bạn vây quanh là cậu khá khó chịu.
Ý định "buổi tối cùng tập luyện" chính là từ lúc đó mà ra.
Ngày hôm sau, cậu lén lén lút lút chạy tới khu gần nhà Thẩm Tầm, dựa vào chỉ dẫn trên điện thoại để tìm một phòng tập thể hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!