Chương 29: (Vô Đề)

Mùa hè là mùa xác chết "tham nhũng" kinh khủng nhất, thi thể thối rữa không hề khan hiếm chút nào.

Trên đường đi vào công viên rừng cây Trà Sơn, Kiều Nghệ vô cùng sống động mà miêu tả cho Nhạc Nhiên nghe nội tạng bị moi ra có thể thành những dạng gì, Bạch Tiểu Việt ngồi ở ghế sau nghe mà muốn nôn hết bữa sáng ra ngoài.

Mà Nhạc Nhiên thì lại bất vi sở động, trấn định lái xe, đôi lúc còn thảo luận với Kiều Nghệ một chút.

Thẩm Tầm ngồi ghế phó lái quay qua nhìn sườn mặt góc cạnh của cậu, không khỏi cảm khái một phen.

Non nửa năm trước, lần đầu tiên tới hiện trường vụ án nhóc con này còn đeo tận mấy lớp khẩu trang, mặt trắng bệch, cả đầu toàn mồ hôi lạnh, còn phải dựa vào tinh dầu và dầu gió để "vượt qua" được mùi hôi thối của xác chết, rồi hình như còn ói một trận tối tăm mặt mũi.

Vậy mà qua vài tháng ngắn ngủi, cậu đã có thể mặt không đổi sắc mà cùng chủ nhiệm bên pháp y thảo luận về các chi tiết của thi thể thối rữa.

Nhạc Nhiên rất thông minh, nhưng càng rõ ràng hơn sự thông minh đó là sự chăm chỉ của cậu.

Thẩm Tầm hay thấy lúc cậu không có việc gì làm liền ôm mấy vụ án cũ ra nghiên cứu, còn kiếm sổ tay để thành thật ghi lại cách nghĩ của bản thân.

Lúc đội hình trinh không có nhiệm vụ, cậu liền ôm sổ tay đi qua bên đội kĩ trinh, thấy ai rảnh thì thỉnh giáo người đó.

Không qua bao lâu cậu đã nắm được kiến thức kiểm nghiệm dấu vết căn bản, còn lén lút bái sư với Kiều Nghệ rồi học được kha khá kiến thức pháp y thông thường.

Có lúc Kiều Nghệ được mời qua mấy phân cục khác để chỉ đạo khám nghiệm tử thi, nếu Nhạc Nhiên rảnh thì liền đi theo anh, còn xung phong làm người ghi chép ở hiện trường.

Lúc về lại cậu cũng không lập tức nghỉ ngơi mà ở lại phòng làm việc tới tối muộn để chỉnh lí lại những gì mình nhìn thấy nghe thấy để biến nó thành kiến thức của bản thân.

Tất cả tiến bộ của cậu và những nỗ lực cậu đã phải trả giá để tiến bộ đó, Thẩm Tầm đều thu vào trong mắt.

Nhạc Nhiên không giống với mấy đặc cảnh đi qua đội hình trinh giao lưu khác.

Người khác chỉ định ở nơi này có lệ một năm rồi về lại đội đặc cảnh thi triển quyền cước, còn cậu thì dùng hết khả năng để cọ xát rồi tiếp thu kiến thức điều tra hình sự chuyên nghiệp, thậm chí so với mấy cảnh sát hình sự chính thức còn cố gắng hơn.

Có lúc Thẩm Tầm nghĩ, nếu không thì đợi tới lúc kì giao lưu kết thúc sẽ đánh tiếng xin xỏ phía trên để giữ được cậu ở lại đội hình trinh.

Lúc cả nhóm người tới nơi, hiện trường đã giăng dây chặn rồi, cảnh khuyển của phân cục bên khu Hồng Siêu đã dẫn đường cho mấy cảnh sát đi tìm các khối thi thể khác, còn con Alaska cả người máu me kia thì đang hưng phấn cắn đuôi.

Nhờ ơn của nó, phần gan của người bị hại chẳng còn được mấy miếng.

May mà bộ phận mấu chốt nhất của dạ dày thì vẫn còn.

Kiều Nghệ cắt phần dạ dày đã bắt đầu phân hủy ra, một cỗ mùi tanh tởm liền ập ra ngoài.

Nhạc Nhiên đeo kính bảo vệ mắt, mặc đồ bảo hộ, cả thân người như kĩ trinh viên chính tông luôn.

Cậu nhận lấy dạ dày, ngón tay sờ sờ trên trạng vật mơ hồ kia của người bị hại rồi nâng mắt nhìn Kiều Nghệ, "2 tiếng sau bữa ăn cuối cùng của mình thì nạn nhân bị sát hại."

Kiều Nghệ nhướng mày, "Thông minh!"

Nhân viên khám nghiệm đi ngang qua chỗ hai người, đá đá đít Nhạc Nhiên một cái, "Bùn đất dễ lưu lại dấu chân khả nghi nhất, cùng qua xem xem có thể phán đoán được chiều cao cân nặng của kẻ tình nghi hay không."

Nhạc Nhiên nhìn Kiều Nghệ một cái, Kiều Nghệ hất hất cằm hướng về phía khám nghiệm viên, "Đi đi, đợi phát hiện ra mấy phần thi thể khác tôi lại kêu cậu."

Cậu lập tức đứng dậy đi theo nhân viên khám nghiệm nọ.

Như nhân viên khám nghiệm nói, dấu chân trên bùn đất rất rõ ràng, theo lý thuyết mà nói thì có thể dễ dàng đoán ra được chiều cao cân nặng của kẻ tình nghi, thậm chí còn có thể thông qua bước chân mà đoán được chút thói quen sinh hoạt khác.

Nhưng Nhạc Nhiên nhìn tới lui nửa ngày trời vẫn mơ hồ, cuối cùng đứng dậy bỏ cuộc, "Không được, dấu chân đều bị phá hủy rồi."

Lúc trước khi phát hiện được nội tạng, Lưu nữ sĩ và quản lý công viên đã hủy sạch những dấu chân quan trọng có thể bị lưu lại, sau đó cảnh sát địa phương chạy tới không bảo vệ tốt hiện trường, rồi một lượng lớn dân thường xem náo nhiệt chạy tới, đã khiến cho mớ dấu chân không cách nào phân biệt rõ ràng được.

Thẩm Tầm nhìn người trong lòng mình bận tới bận lui thì chợt nhớ tới lời Phương Tiểu An từng nói – dù là ở đâu, cậu ấy đều sẽ trở thành người xuất sắc nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!