Hồi còn làm lính đặc chủng, Nhạc Nhiên đã chạy khắp trời nam đất bắc rồi, vậy mà Bắc Kinh thì một lần cũng chưa đi qua.
Mà điều càng khiến người ta cười không được khóc không xong đó chính là tới máy bay "bình thường" cậu cũng chưa ngồi bao giờ.
Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách tắt hết thiết bị điện tử, cài dây an toàn.
Cậu nhìn trái nhìn phải rồi lấy dây của mình cắm tuốt bên chỗ Thẩm Tầm ngồi luôn.
Thẩm Tầm bất đắc dĩ nhìn cậu, cậu vội vàng lấy ra, cúi đầu lẩm bẩm, "Này không phải tại tôi chưa ngồi máy bay bình thường lần nào sao ..."
"Hóa ra máy bay trước đây em ngồi đều không phải bình thường à? Nhiên ca, thế em phổ cập cho tôi biết với, máy bay không bình thường đó thì ngồi như nào?"
Lần này thì Nhạc Nhiên thắt đúng rồi, ngẩng phắt đầu dậy, mặt suýt nữa đập trúng cằm Thẩm Tầm thì vội co rụt lại một bên, bất mãn nói, "Anh dựa sát vậy làm gì chứ?"
Thẩm Tầm vô tội nghĩ thầm, rõ ràng là em vượt qua ranh giới á được hong?
Máy bay trượt trên đường băng bay lên, trong cabin phát ra mấy âm thanh rè rè vù vù.
Sau một khoảng mất trọng lực ngắn ngủi, Nhạc Nhiên nói, "Ầy, không kích thích."
Thẩm Tầm vỗ mu bàn tay cậu, "Em vẫn chưa nói tôi biết máy bay không bình thường là gì á?"
"Là máy bay quân sự á." Nhạc Nhiên tranh thủ lúc tiếp viên hàng không không chú ý thì tháo dây an toàn, động đậy cơ thể, "Hoặc là máy bay vận tải cánh cố định, hoặc là máy bay trực thăng vũ trang.
Lúc tôi luyện tập nhảy dù á, một ngày ngồi máy bay trực thăng những năm lần."
Nói rồi cậu rờ rờ đầu gối, "Cứ nhảy rồi nhảy không ngừng, chỗ này sưng như bánh bao luôn đó."
Tầm mắt Thẩm Tầm dừng ở đầu gối mà tay cậu đang che, trong lòng có chút cảm thán, "Nhận nhiệm vụ thì ngồi máy bay quân sự, vậy lúc di chuyển bình thường thì sao? Cũng ngồi máy bay quân sự luôn?"
"Nghĩ đẹp á!" Nhạc Nhiên tò mò mà kéo bàn ăn nhỏ trên lưng ghế ra, "lách cách" một tiếng kéo xuống xong thì khoái chí gác tay lên, "Di chuyển bình thường đương nhiên là đi đường bộ, xe dã chiến của bộ binh, xe tải quân dụng, xe lửa xanh cho quân lính ...! Xe dã chiến là ngồi khó chịu nhất, bên trong gần như kín mít hết, vừa nóng vừa chán, ngồi một ngày rồi đi xuống thì cả người ướt đẫm luôn."
Nói xong, tay trái cậu vỗ lên mặt bàn ăn nhỏ, tiếp viên hàng không đi qua thì lập tức nghiêng người, lễ phép nhắc nhở, "Tiên sinh, chưa tới lúc ăn uống, xin mời đóng bàn ăn lại."
"Ồ ồ." Cậu ngượng ngùng gật gật đầu, vừa đẩy bàn ăn nhỏ lên vừa xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, lần đầu tôi ngồi, không biết quy tắc của máy bay bình thường các bạn."
Tiếp viên hàng không cười theo hai tiếng, định đứng lên rời đi thì thấy bàn ăn nhỏ lại "lạch cạch" rớt xuống.
Thẩm Tầm nói, "Để tôi."
Vừa nãy Nhạc Nhiên chỉ đẩy bàn nhỏ lên thôi chứ chưa kéo đồ chặn xuống.
Cậu cảm thấy rất mất mặt, cúi đầu nhỏ giọng, "Ầy, cảm ơn anh."
Thẩm Tầm cười, "Lần đầu ngồi máy bay bình thường mà, hiểu hết hiểu hết."
Trong lúc bay có một khoảng thời gian phục vụ đồ ăn.
Lúc nghe tiếp viên hàng không hỏi "Ngài muốn dùng cơm thịt gà hay cơm cá?, Nhạc Nhiên sợ chọn cái dở nên dựa kế tai Thẩm Tầm hỏi, "Cái nào ăn ngon vậy?"
"Hai loại đều thử là biết liền mà?"
"Có thể đều chọn hai cái không?"
"Không thể."
Khóe miệng Nhạc Nhiên trề xuống, trầm tư một chút, "Vậy tôi vẫn là ăn cơm thịt gà đi."
Thẩm Tầm cười cười, không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!