Lúc Thẩm Tầm từ nhà tắm đi ra thì cửa phòng sách đã đóng kín rồi, khe hở dưới cửa không lọt ra chút ánh sáng nào, bên trong cũng không còn động tĩnh gì, Nhạc Nhiên chắc đã sớm ngủ rồi.
Anh tắt bóng đèn nhỏ ở phòng khách, đang chuẩn bị về phòng ngủ đi ngủ thì điên thoại đang để trên bàn trà chợt rung lên.
Đêm khuya khoắt mà điện thoại cảnh sát vang thì đều chả phải chuyện tốt lành gì.
Thẩm Tầm hơi nhíu mày, tưởng là lại xảy ra chuyện gì, đi tới gần cầm lên xem thì thấy trên màn hình nhấp nháy mấy chữ "Nghiêm Nhị".
Lúc này đã qua hơn nửa tháng so với lần trước anh gọi Nghiêm Khiếu để hỏi thăm chuyện Nhạc Nhiên trong bộ đội.
Bấm nút nghe điện thoại, anh nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, dựa vào tường lười biếng nói, "Nghiêm lão nhị cuối cùng đã nhớ tới tôi rồi?"
"Hai từ "nhớ tới" này tục quá, tôi quên cậu hồi nào chứ?"
"Hầy, miệng ngọt thế ...! Làm sao, một mình à?"
"Em dâu cậu đi làm nhiệm vụ rồi." Nghiêm Khiếu cười cười, lại hỏi, "Đang làm gì đó, có tiện nghe tôi nói về kết quả điều tra không?"
Thẩm Tầm đi tới bên cửa sổ, đè thấp giọng, "Tiện, nói đi."
"Cậu muốn nghe cách nói của cấp trên hay là thông tin tôi dùng quan hệ rồi ép bức dụ dỗ mò ra được?"
"Của cậu đi.
Binh lính nhỏ xuất ngũ thôi mà có thể có hai cách giải thích cơ à?"
"Tôi cũng bất ngờ đó." Nghiêm Khiếu ngừng một lát, từ trong ống nghe truyền đến tiếng gõ bàn phím, "Nếu không thì tôi kể hết với câu, nội dung không nhiều đâu, nhưng tôi sợ cậu nghe xong thì đau lòng."
Thẩm Tầm rũ mắt, con ngươi thâm sâu hơn, "Không sao.
Cậu nói đi, tôi nghe."
Nghiêm Khiếu hắng hắng giọng, ngữ khí so với vừa nãy nghiêm túc hơn không ít, "Hồi cuối năm Nhạc Nhiên là từ bộ đội đặc chủng cấp B chiến khu Z xuất ngũ, cùng xuất ngũ lúc đó còn có 7 sĩ quan 35 tuổi khác nữa.
7 người này đều là vinh hạnh xuất ngũ, Nhạc Nhiên lại là chịu tội bị nên khai trừ.
Cậu đoán xem sự tình như nào?"
Thẩm Tầm trầm mặc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Tin tức tôi nghe được là "dụ gian quân nữ"." (dụ
- dụ dỗ, dẫn dụ; gian – gian dối, mạo phạm)
"Dụ ..." Thẩm Tầm hít một hơi khí lạnh, "Làm sao có thể?"
"Nghe tôi nói xong đã." Nghiêm Khiếu nói, "Mùa đông năm ngoái, đội bọn Nhạc Nhiên tham gia một cuộc giao lưu quân
-dân, là kiểu nhân dân tham quan quân đội đó, là kiểu quân lính đi về mấy cơ sở để huấn luyện.
Nhạc Nhiên vì kĩ năng nghiệp vụ rồi bắn súng đều xuất sắc mà tạm thời bị chọn đi làm giáo quan (người huấn luyện).
Có điều vừa đi được một tuần thì có một người nữ phản ảnh, nói là Nhạc Nhiên động tay động chân với cô ta.
Vì chuyện này mà cậu ấy bị cấm túc ba ngày, có điều chịu phạt xong vẫn để cậu nhóc đi huyến luyện tiếp.
Một lần đi này thì xảy ra chuyện."
Mặt Thẩm Tầm không có biểu tình gì, cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt mang theo sát khí lạnh lẽo khiến người nhìn không rét mà run.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!