Đây là vụ án giết người thứ hai phát sinh trong vòng một tháng ở "Vũ Thành Thương Báo".
Người bị hại là Giang Hồng, nam, 40 tuổi, biên ủy kiêm chủ nhiệm mảng tin tức, rạng sáng lúc 2 giờ bị Lưu Tĩnh, biên tập phụ trách đưa bản thảo tới ký duyệt, phát hiện người đã ngã trong phòng làm việc, toàn thân trên dưới có nhiều vết chém, trong đó mặt là phần bị tổn hại nhiều nhất, hai mắt bị đập thành thịt vụn, treo lủng lẳng bên ngoài hai cái lỗ đầm đìa máu.
Cảnh sát phân cục khu Hồng Chiếu sau khi tiếp nhận vụ án thì lập tức điều tra bên trong tòa soạn báo và xem camera ở các đường phố lân cận, thấy có một người đàn ông mặc áo mưa màu xám đen, thân hình to béo từ bãi đậu xe đi vào tòa nhà, song lại không đi thang máy mà là đi bộ từ một cầu thang không có bóng người.
Người này 1 giờ 14 phút sáng đi vào phòng làm việc của Giang Hồng, 1 giờ 46 phút thì bước ra, theo đường cũ đi về.
Vũ Thành Thương Báo nằm ở khu náo nhiệt, suốt đêm đèn đuốc sáng trưng, dù là nửa đêm nửa hôm thì trên đường cũng có không ít người.
Có điều mấy khu náo nhiệt như vậy thường có một đặc điểm khác: một nửa là sáng đèn, một nửa là u tối.
Mặt trước tòa soạn báo là khu phồn hoa hiện đại, là trung tâm của thành phố; còn mặt sau của tòa nhà là khu vực cải tạo với nhà ngói xếp lớp và nước thải lênh láng trên đất.
Mấy năm trước "Vũ Thành Thương Báo" còn lấy chuyện di dời như mánh lới quảng cáo, làm một loạt bài phóng sự chuyên sâu bằng hình ảnh, để vẻ tráng lệ huy hoàng ở mặt chính và khu phố nghèo túng ở mặt sau tòa nhà vào cùng một bức ảnh.
Bức hình này không cần chỉnh sửa gì vẫn có thể khiến độc giả thổn thức.
Mà khu phố không đèn đóm không camera ở phía sau chính là con đường bí mật mà hung thủ đã chạy trốn.
1 giờ 52 phút sáng là lần cuối hắn xuất hiện trong camera giám sát, sau đó hắn đi vào con đường tăm tối không ánh mặt trời phía sau ka rồi biến mất biệt tăm biệt tích.
"Vũ Thành Thương Báo" là tòa soạn báo lớn nhất tỉnh, bản thân Giang Hồng lại là người có tiếng tăm trong ngành báo này.
Phân cục tự biết mình không cách nào giải quyết được vụ án này liền lập tức chuyển lên thị cục.
Lúc Nhạc Nhiên bị tiếng chuông đánh thức còn tưởng gặp trận khẩn cấp phải tập hợp, lật người đứng dậy mới nhớ ra đã không còn ở quân doanh nữa.
Cậu thở dài một hơi, cảm giác thất vọng như cơn mưa mùa xuân dội xuống toàn thân, nhưng còn chưa kịp rùng mình thì thấy màn hình điện thoại đang nhấp nháy chữ "Thẩm đội."
Hai chữ đó trong đêm tối đen như đang tản ra ánh sáng dịu dàng.
Cậu lập tức nghe máy, thấy Thẩm Tầm nói, "15 phút sau đợi tôi ở cổng thị cục."
Trên đường chạy tới "Vũ Thành Thương Báo", Kiều Nghệ không nhịn được ngáp một cái, Tiểu Bạch thì dứt khoát dựa vào cửa sổ xe ngủ bù, chỉ có Thẩm Tầm và Nhạc Nhiên tinh thần tỉnh tháo, một người thì trầm ổn lái xe, một người thì không động đậy gì, nhìn thẳng về phía trước.
Không biết từ lúc nào, Nhạc Nhiên đã thành khách quen của ghế phụ lái xe Thẩm Tầm.
Tòa soạn báo xuất bản vào ban đêm, cho nên dù đang là sau nửa đêm thì cả tòa nhà vẫn sáng trưng.
Nơi Giang Hồng bị sát hại là ở tầng 13, mấy người bên tổ Giám định nhanh chóng giăng dây chặn rồi cẩn thận đi vào, thu thập dấu vết quan trọng.
Kiều Nghệ là pháp y nên cũng cùng tiến vào, Thẩm Tầm và mấy người khác chỉ có thể đứng bên ngoài chờ dấu vết được trích xuất hoàn tất.
Khoảng thời gian này không ngắn, anh liền mang theo Nhạc Nhiên đi quan sát kết cấu tầng 13.
"Vũ Thành Thương Báo" phân chia cấp bậc rõ ràng.
Mỗi tầng lấy thang máy làm ranh giới, phía bên phải là sảnh thủy tinh cực lớn và phòng trà nước hơi chật chội cho nhân viên bình thường làm việc và nghỉ ngơi; phía bên trái là phòng làm việc, phòng họp, và phòng nghỉ ngơi của các biên ủy.
Tòa soạn báo có tổng cộng 5 biên ủy, mỗi người chiếm 1 tầng, địa bàn của Giang Hồng chính là ở tầng 13.
Thẩm Tầm đi lại một vòng ở hành lang trước thang máy rồi gọi một nhân viên đang vươn cổ hóng chuyện để hỏi, "Bình thường mọi người có hay đi qua khu làm việc phía bên trái không?"
Người nhân viên này hơn 20 tuổi, trong mắt phát sáng tựa như rất phấn khích, "Bọn tôi qua đó làm gì chứ, phía bên trái đó là lãnh địa riêng của mấy người sếp, phía bên phải mới là khu làm việc của nhân viên cấp thấp chúng tôi."
"Nên cũng có thể nói, có khi cả buổi tối chỉ có mình Giang Hồng ở phía bên đó?"
"Này cũng không đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!