Chương 10: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Giang Ánh Sa tàn phế khó trị kia bị đưa lên xe cảnh sát.

Cách một khoảng xa, Nhạc Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng ả.

Cô ta đột nhiên quay đầu lại, lộ ra đôi đồng tử đục ngầu phảng phất chút bi thương và sợ hãi.

Giống hệt như một hố đen vô hồn.

Mày Nhạc Nhiên nhíu nhẹ, theo bản năng quay mặt qua chỗ khác.

Kiều Nghệ cong người qua, vỗ lên lưng cậu, cười, "Tối hôm qua ngủ ngon không? Bạn cùng phòng không động tay động chân gì với cậu chứ hả?"

Khóe miệng cậu giật giật, đang định phủ nhận cái từ "động tay động chân" không mấy lịch sự kia, Thẩm Tầm chợt ném chìa khóa qua bên này, đập vào gáy Kiều Nghệ một cái bốp, "Này thì nói nhiều này, lên xe đi."

Kiều Nghệ ôm gáy, quay đầu tức giận, "Có ai đối xử với tiền bối như cậu vầy không? Có ai đối xử với bạn trai tương lai như cậu vậy không hả?"

Trán Nhạc Nhiên nhướn lên, "Bạn trai?"

"Nghe nó nhảm nhí đi." Thẩm Tầm mở cửa xe, nắm cổ áo Kiều Nghệ nhét người vào, "Thứ nhất, chúng ta tốt nghiệp cùng năm, cùng lúc tiến vào hệ thống công an, anh lớn hơn tôi một tuổi không phải là lí do để anh tự nhận mình là tiền bối.

Thứ hai, mấy chữ "bạn trai" kia của anh dọa đệ tử nhà tôi rồi."

Đệ tử nhà tôi?

Nhạc Nhiên đứng kế bên âm thầm suy ngẫm lại, không biết trọng điểm nên đặt ở "nhà", hay là "nhà tôi", hay là "đồ đệ" nữa.

Nhưng trong lòng cậu có một loại cảm giác vui vui là thật.

Kiều Nghệ ôm hộp dụng cụ ngồi phịch xuống ghế, trừng mắt với Thẩm Tầm, "Nhóc con vô lương tâm!"

Tiểu Bạch cũng ngồi vào, đập tay với Nhạc Nhiên, "Nhanh lên xe, tranh thủ về tới nơi trước buổi trưa.

Đi gần một ngày, tôi nhớ thịt kho tàu ở nhà ăn rồi."

Nhạc Nhiên thấy băng ghế sau đầy rồi, lại thấy Thẩm Tầm đang đi về phía ghế tài xế, vội nói, "Thẩm đội, để tôi lái xe cho, anh nghỉ ngơi chút đi."

Thẩm Tầm nhướng mày, "Có bằng lái?"

"Có."

"Trình độ như nào?"

Nhạc Nhiên gãi gãi tai, "Là trình độ mà vừa lái xe Jeep vừa bắn được vào vòng 10 điểm trên bia ngắm bắn."

Ghế sau phun ra một tiếng, "Tôi đệt, không hổ là xuất thân từ bộ đội."

Ở thị trấn cũ này, hương vị của mùa xuân càng nồng đậm hơn so với ở trong thành phố.

Ánh mặt trời vừa ló dạng chiếu lên đám cỏ xanh và lá non, làm những giọt sương trên đó như đang phát ra ánh sáng êm dịu, tựa như một chuỗi hạt trân châu vừa lấy từ vỏ sò ra.

Không khí thơm ngát mùi đất trời, những cánh hoa lê trắng như những hoa tuyết đang uyển chuyển múa bay.

Nhạc Nhiên đưa lưng về phía ánh sáng rực rỡ đó, đôi con ngươi cũng rạng ngời vô cùng.

Ánh sáng đó rơi vào đáy mắt Thẩm Tầm, phảng phất như một sợi dây đàn trong suốt móc vào trái tim anh.

Gảy nhẹ một cái, lại phát ra tiếng đàn du dương vô ngần.

"Được." Thẩm Tầm nhếch môi cười, đi về phía ghế phụ lái, "Cậu lái trước đi, mệt rồi thì tôi đổi với cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!