Editor: Pn Pn/ Phuong_Virgo
Ước chừng một tuần sau, Bạch Vi đến Hạ gia nhận việc, bắt đầu chăm sóc Hạ Quân, dù sao cô cũng cần kiếm tiền ăn cơm.
Trong vườn hoa Hạ gia, Hạ Quân ngồi trên xe lăn, Bạch Vi cẩn thận phủ áo choàng giúp anh. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ngoài trời gió rất lớn, tuy rằng nhìn qua bộ dáng của Hạ Quân có vẻ khỏe mạnh nhưng bởi vì hai chân bị tật nên không thể vận động thường xuyên, sức đề kháng kém, dễ bị cảm lạnh, cảm cúm, rất cần người chăm sóc.
"Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Bạch Vi hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn nửa mặt Bạch Vi gần trong gang tấc, trong lòng Hạ Quân đột nhiên xúc động lạ thường, anh muốn dùng tay chạm vào má Bạch Vi. Loại ham muốn này cực kì mãnh liệt, Hạ Quân đã rất cố gắng mới kìm chế được không vươn tay ra, dù sao đối phương cũng không thân thiết với anh, hành động như này thật sự vô lễ. Không biết vì sao, càng ở chung với Bạch Vi, anh lại càng cảm thấy quen thuộc, hơn nữa anh còn biết rõ từng thói quen nhỏ của cô, khi cô tự hỏi mình thường vuốt cằm, khi cô không thích đồ ăn cái mũi sẽ hơi nhăn lại, còn rất nhiều, rất nhiều thói quen khác nữa.
Có đôi khi, anh thực hoài nghi có phải chính mình bị mất một đoạn trí nhớ hay không, một đoạn trí nhớ có ký ức. Anh hiểu cô, luôn vô thức dõi theo cô. Đáng tiếc, anh biết rõ trí nhớ của anh không hề hao hụt, quá khứ của anh không hề có bóng dáng Bạch Vi.
"Không có gì, tốt lắm." Hạ Quân lắc đầu, suy nghĩ một lát lại mở miệng hỏi, "Nghe nói mấy ngày trước cô ly hôn chồng?"
Nhắc đến người chồng Bạch Vi anh chưa từng gặp, trong lòng Hạ Quân chợt cảm thấy không thoải mái, không biết là vì sao.
"Không ngờ ngay cả anh cũng biết chuyện..." Bạch Vi cười cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nhà họ Viên.
Ngày ly hôn, hai người gặp mặt cũng chẳng dễ chịu gì, nguyên nhân chủ yếu là do Viên Sĩ Thịnh. Ký tên vào đơn ly hôn là được rồi, đằng này Viên Sĩ Thịnh giống như mấy bà hàng xóm thích buôn chuyện, trước mặt những người ở Cục Dân Chính cũng không nể mặt cô, cực kỳ khinh thường, cười nhạo cô. Còn nói hắn vốn không muốn ly hôn, chỉ tại Bạch Vi làm chuyện tổn thương hắn nên hắn không thể không ly hôn.
Người ngoài hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn lại bày ra bộ dáng việc xấu không thể nói khiến mọi người càng tò mò. Về sau, có một số tin đồn truyền ra khiến không ai chê trách việc Viên Sĩ Thịnh vừa khỏi bệnh đã ly hôn Dương Bạch Vi. Nếu không phải lúc hắn ngốc chịu nhiều nhục nhã thì chắc hẳn lúc khỏi bệnh sẽ không tuyệt tình ly hôn thế này, chứng tỏ Dương Bạch Vi cũng chẳng phải dạng tốt lành gì. Nghe được kết luận như vậy, Dương Bạch Vi thật muốn ngửa đầu nhìn trời mắng to, mẹ nó, tên kia rõ ràng là tra nam!
Có điều hắn không dám ngay lập tức cùng Nguyễn Thanh Thanh ở một chỗ, hai người bọn họ lén lén lút lút mỗi ngày, cảm thấy vô cùng kích thích.
"Không có gì, đối với tôi cũng là một sự giải thoát." Bạch Vi trả lời, nhìn về phía hai chân của Hạ Quân, hỏi theo bản năng: "Chân của anh... rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thấy Hạ Quân mở to mắt, Bạch Vi mới có phản ứng, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi không..."
"Không có gì... Sau khi bị thương không được điều trị kịp thời nên mới thành thế này, cô không cần thấy áy náy." Hạ Quân cười giải thích, ánh mắt anh sáng như tia nắng mặt trời khiến Bạch Vi nhoẻn miệng cười trong vô thức.
"Kỳ thật, tôi từng học châm cứu từ một lang y, nếu anh tin tôi, tôi có thể thử xem." Bạch Vi đột nhiên nói, cô tin linh khí có thể giúp chữa trị tổn thương trên cơ thể, Hạ Quân vẫn còn cơ hội đi lại được. Tất nhiên đây chỉ là phán đoán của cô, chưa từng nghiệm chứng.
"Cô?" Hạ Quân có phần kinh ngạc.
"Đúng vậy, có muốn tôi thử hay không? Tôi vẫn còn nhớ rõ những gì lang y kia dạy, nếu anh đồng ý tôi có thể thử trong hai ngày, có hiệu quả mới tiếp tục, được chứ?" Bạch Vi thương lượng. Trên người Hạ Quân cô tìm thấy rất nhiều điểm giống với Giang Mạc, cho nên cô không muốn nhìn thấy nửa đời sau của người đàn ông này đều ngồi trên xe lăn. Dù sao linh khí bên trong ngọc bội rất sung túc, cô chia sẻ với Hạ Quân một phần cũng không có vấn đề.
"Anh không muốn cũng không sao, dù gì chúng ta mới quen biết không bao lâu..."
"Được."
Bạch Vi còn chưa nói hết, Hạ Quân đã ngay lập tức đồng ý, hoàn toàn không lo lắng đến đề nghị của Bạch Vi. Trong mắt anh tràn đầy tín nhiệm khiến Bạch Vi kinh ngạc. Cô thật không biết Hạ Quân là tin tưởng cô hay đang ôm tâm lý ngựa chết chữa thành ngựa sống. Dù là vì lý do gì, sự tín nhiệm này cũng rất đáng quý, Bạch Vi càng thêm quyết tâm phải chữa khỏi hai chân cho Hạ Quân.
"Anh yên tâm. Tôi chắc chắn không làm anh thấy vọng!" Bạch Vi cầm tay Hạ Quân, hùng hồn khẳng định.
Hạ Quân cảm giác sự mềm mại ở bàn tay, nhất thời không muốn buông, đến khi Bạch Vi thả tay ra, anh cảm thấy có phần mất mát. Nhìn về phía Bạch Vi, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Bạch Vi bắt tay ngay vào việc dùng linh khí thử giúp anh. Đáng tiếc hai chân Hạ Quân vẫn không có cảm giác gì, nhưng thật ra nửa người trên trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Bạch Vi biết không thể vội được, an ủi anh vài câu, quyết tâm ngày mai cố gắng hơn.
Ăn xong bữa tối ở Hạ gia, Bạch Vi lại trở về phòng trọ nhỏ của cô. Vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp uống nước thì chợt có tiếng gõ cửa. Bạch Vi ra mở cửa, nhìn thấy hai người không ngờ đến đang đứng bên ngoài.
Viên Sĩ Thịnh và Nguyễn Thanh Thanh.
Cô không biết vì sao bọn họ lại đến đây, Bạch Vi đứng chặn trước cửa tỏ vẻ không mời vào trong, "Hai người tới làm gì? Phải biết rằng tôi không hoan nghênh hai người."
"Không phải, Bạch Vi, xin cô đừng hiểu lầm, tôi và Viên Sĩ Thịnh hiện tại không ở cùng nhau." Nguyễn Thanh Thanh tỏ vẻ áy náy.
Mẹ nó, hai người chả phải toàn mơ mộng đến với nhau sao. Nếu không phải sợ mọi người trong trấn bàn tán, e rằng giờ này đã không biết xấu hổ mà quấn quít không rời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!