Chương 45: Nhiệm Vụ Thứ Sáu (5)

Editor: Pn Pn/ Phuong_Virgo

Sờ đến trước ngực trống không, Nguyễn Thanh Thanh suýt chút nữa ngất xỉu, hai tay run run sờ khắp người, cô nghĩ cô không cẩn thận để ngọc bội ở chỗ khác, chỉ cần tìm kĩ là sẽ thấy. Nhưng cô đã kiểm tra hết quần áo, ngay cả sợi dây đỏ dùng để treo ngọc cũng không thấy, càng đừng nói đến ngọc bội. Cô ngã phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, muốn mở miệng nói chuyện lại chỉ phát ra thanh âm ú ớ, cơ thể không còn một chút sức lực.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh, làm sao vậy?" Thấy Nguyễn Thanh Thanh ngồi bệt xuống đất, Viên Sĩ Thịnh đang bê chậu hoa chạy tới, tò mò hỏi.

Nhìn thấy tên ngốc, Nguyễn Thanh Thanh giống như tìm thấy phao cứu mạng, giật mạnh tay áo hắn, vội hỏi: "Có phải do anh hay không? Buổi sáng tôi còn thấy anh chơi với ngọc bội, hiện tại không thấy đâu, có phải anh giấu đi rồi hay không? Mau trả lại cho tôi, đừng đùa nữa, đại bảo, trả lại cho tôi được không, không có ngọc bội tôi thật sự không sống được, anh mau trả lại cho tôi!"

Viên Sĩ Thịnh gãi đầu, hắn thật không hiểu Nguyễn Thanh Thanh đang nói cái gì, há hốc mồm nhìn cô, dường như giây tiếp theo nước miếng sẽ chảy ra, bộ dạng ngốc đến không tả nổi.

Nhìn bộ dáng của hắn, Nguyễn Thanh Thanh tức giận đẩy hắn một cái, hại Viên Sĩ Thịnh nhất thời trọng tâm không vững, chậu hoa trong tay rơi bộp xuống đất, hắn ngã xuống ngây ngẩn cả người.

"Anh đừng có giả ngốc nữa, mau trả lại cho tôi, nhanh lên!" Nói xong, Nguyễn Thanh Thanh lần tìm khắp người Viên Sĩ Thịnh, vô cùng vội vàng.

Tìm kiếm hồi lâu lại chỉ thấy một tiếng thịt nướng đầy mỡ trong túi áo hắn, Nguyễn Thanh Thanh tức giận vứt miếng thịt kia xuống đất, "Cái tên ngốc này suốt ngày đến đây làm gì, ngọc bội cho tôi chính là của tôi, anh còn ở đây làm gì, mau trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!"

Lúc này Viên Sĩ Thịnh rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn khóc òa lên, đẩy mạnh Nguyễn Thanh Thanh rồi chạy đi.

Tên ngốc này xuống tay không nhẹ, Nguyễn Thanh Thanh bị hắn đẩy ngã vào chỗ chậu hoa vừa vỡ, bị thương khá nặng, cả người không đứng lên nổi, khóc đến vô cùng thương tâm.

Bạch Vi không biết sau khi cô đi rồi xảy ra chuyện gì, cô chỉ quan tâm thứ vừa tiện tay lấy từ trên người Nguyễn Thanh Thanh, khối ngọc bội này cô càng nhìn càng thấy quen mắt. Vì thế cô lập tức trở về nhà, mở cái hộp quý báu của Dương Bạch Vi, ở trong đó trước đây cũng có một khối ngọc bội, là cha của cô trước khi chết lén lút cho cô, cha cô biết vợ mình trọng nam khinh nữ, nếu không để lại một vài thứ tốt cho con gái mình thì chắc chắn sau này cô sẽ không nhận được gì hết.

Quả nhiên trong hộp trống không, thảo nào cô thấy ngọc bội quen mắt đến thế, giao tình giữa Dương Bạch Vi và Nguyễn Thanh Thanh không sâu, sao có thể đưa cô ta ngọc bội, không cần suy nghĩ, chắc chắn kẻ đầu xỏ là Viên Sĩ Thịnh.

Tên này rốt cuộc làm sao vậy? Bạch Vi cực kỳ tức giận, Dương Bạch Vi đối xử với hắn tốt như thế, còn hơn cả mẹ ruột, hắn không những hại Bạch Vi mà còn trộm đi thứ quý giá nhất cha cô để lại rồi đưa cho Nguyễn Thanh Thanh. Nếu không phải tinh thần lực của cô cảm giác được trong não của Viên Sĩ Thịnh thật sự có máu tụ, cô phải hoài nghi có phải hắn có tình giả ngu để hành hạ Dương Bạch Vi.

Bạch Vi nắm chặt khối ngọc bội trong tay, bây giờ tốt rồi, vật về với chủ cũ, vốn là của Dương Bạch Vi, Nguyễn Thanh Thanh quả là mặt dày, lừa gạt tên ngốc chiếm đoạt vật không thuộc về mình. Có lẽ ý trời đã định Dương Bạch Vi không thể thắng được hai người kia.

Đúng lúc này, Bạch Vi nghe thấy tiếng cửa bị đá mạnh bật mở, rồi đến một tiếng khóc dữ dội. Bạch Vi vội vàng cất ngọc bội vào trong túi, hơi nhắm mắt, vẻ mặt có phần không kiên nhẫn, mỗi ngày đều phải đóng kịch với tên ngốc này, Bạch Vi cảm giác sự kiên nhẫn của cô đang cạn kiệt, thật không hiểu nổi Dương Bạch Vi sao có thể chịu đựng được, lại còn chăm sóc hắn chu đáo. Nếu là cô, cô thật muốn cho hắn một cái tát lật mặt, không quậy phá nổi.

Cuối cùng, cô vẫn phải điều chỉnh vẻ mặt, dịu dàng đi ra ngoài: "Ngốc bảo, làm sao vậy, bị người ta bắt nạt sao?"

"Thanh Thanh... Thanh Thanh đánh ta..." Viên Sĩ Thịnh khóc òa lên.

Đáng đánh! Bạch Vi thở dài trong lòng, đã muốn ra tay với hắn từ lâu, đáng tiếc tên ngốc ăn mềm không ăn cứng, sử dụng vũ lực không có giá trị, hơn nữa còn muốn dùng hắn để đối phó Nguyễn Thanh Thanh, bằng không cô đã sớm động thủ.

"Không đau, không đau, ăn hai miếng thịt sẽ không đau." Nói xong, Bạch Vi vào bếp lấy phần thịt nướng thừa tối qua ra.

Viên Sĩ Thịnh vừa nhìn thấy thịt thì ngay lập tức quên sạch mọi chuyện, thịt đã nguội ngắt cũng không quan tâm, cho thẳng vào miệng.

Bạch Vi thấy vậy có chút buồn nôn, đi ra ngoài mặc kệ hắn.

Đứng dưới tàng cây trước cửa, Bạch Vi sờ khối ngọc bội trong túi, thúc giục linh khí cô tích góp trong hai ngày nay, từng bước xâm nhập vào ngọc bội, chạm đến một tầng bảo vệ, cô đánh mạnh, ngay lập tức toàn bộ linh khí trong bội ào ào chảy về phía cô. Bạch Vi đột nhiên tiếp xúc với nhiều linh khí như vậy có phần không chịu nổi, vội vàng bổ sung một ít rồi thu lại.

Trong mắt Bạch Vi hiện lên một tia sáng kì lạ, nếu cô tính không sai, bên trong khối ngọc bội này có một không gian riêng, trồng rau dưa, hoa quả linh tinh, hẳn là của Nguyễn Thanh Thanh. Đáng tiếc máu của Dương Bạch Vi không phù hợp, cô không vào được, chỉ có thể dùng nó như một túi trữ linh khí, linh khí bên trong hẳn cũng đủ để cô tăng thực lực.

Như vậy, Nguyễn Thanh Thanh may mắn vừa đúng lúc máu phù hợp với ngọc bội, nếu không sao lúc trước khi cô ta xâm nhập ngọc bội không bị cản trở, chắc là ngọc bội đã cùng với cô ta huyết khế, đáng tiếc tinh thần lực của Nguyễn Thanh Thanh rất thấp, rất dễ dàng bị cô cắt đứt liên hệ. Thứ này tuy là của Dương Bạch Vi nhưng lại không phù hợp với cô, nên dù cô có chảy bao nhiêu máu ngọc bội cũng không phản ứng.

Quả nhiên nữ chính có bàn tay vàng làm Bạch Vi không ngừng suy nghĩ về đãi ngộ của nữ chính và vật hy sinh.

Mặt trời dần lặn xuống, Bạch Vi nhìn giờ, đã đến lúc ăn cơm, cô đang chuẩn bị đi vào phòng bếp thì cửa nhà đột nhiên bị người đạp mở, ba người Tiền Vĩ như hung thần ác sát tiến vào.

Bạch Vi còn chưa có phản ứng gì, Viên Sĩ Thịnh đã hoảng sợ, hét lên một tiếng, ngay cả thịt trước mặt cũng không quan tâm, chạy vọt tới chỗ bọn họ.

Đám Tiền Vĩ tưởng rằng tên ngốc này muốn liều mạng với bọn họ, thấy hắn mạnh mẽ xông tới, ba người có phần e ngại. Nhưng không, Viên Sĩ Thịnh thế nhưng đẩy mạnh bọn họ ra, chạy về phía cửa, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng.

Thấy thế, khóe miệng Bạch Vi run rẩy kịch liệt, cô thật sự muốn chửi thề, may mắn người hôm nay ở đây là cô, nếu là Dương Bạch Vi thật, chỉ sợ không thoát khỏi bị vũ nhục. Tên ngốc này hẳn là ước gì vợ mình bị làm nhục, Dương Bạch Vi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà lại gặp một kẻ như thế!

"Ha ha ha, nhìn xem, nhìn tên chồng ngốc của cô xem, vừa thấy chúng tôi đến đã bỏ cô lại một mình, cái tên tệ hại thế này cô còn luyến tiếc làm gì, còn không bằng hầu hạ tốt ba chúng tôi, đảm bảo cho cô ăn ngon mặc đẹp." Tiền Vĩ đắc ý cười to.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!