Chương 39: Nhiệm Vụ Thứ Năm (6)

Editor: Ngạn Tịnh.

Qua một thời gian ngắn, Bạch Vi liền nghe thấy tiếng Yến Như Thị mơ hồ chửi rủa ở bên kia, "Kiều... Bạch Vi... Tao tuyệt đối sẽ không để mày... Dễ chịu... Tao muốn... Muốn đem mày... Thiên đao vạn... Quả... "

Bạch Vi cũng không để ý tới trực tiếp xách Yến Như Thị lên, ném đến giữa sân. Chỉ nghe "phịch" một tiếng, Yến Như Thị thiếu chút nữa đau đến hôn mê. Bọn họ tuy rằng sẽ không chết, nhưng không có nghĩa sẽ không đau, ngũ cảm vẫn phải có. Hơn hai ngàn năm nay cô cũng chưa từng chịu đau đớn đến thế này, cô hoàn toàn bị Kiều Bạch Vi áp đảo! Cô không biết vì sao Kiều Bạch Vi lại biết võ công, thậm chí còn lợi hại hơn cả cô!

Rõ ràng cổ võ đã biến mất từ rất lâu, cô ta học được từ chỗ nào chứ?

Cùng thời gian Yến Như Thị bị Bạch Vi ném xuống, Bạch Vi chợt nghe thấy tiếng vỗ tay truyền đến từ cửa lớn.

Sau đó Dung Khải cùng Giang Mạc cùng nhau đi ra. Ánh mắt Bạch Vi ngưng đọng, cũng không có hành động nào thiếu suy nghĩ. Cô thật không rõ vì sao Giang Mạc lại trở về cùng với Dung Khải?!

Dung Khải đi trước, khoé miệng của anh ta vốn mang theo ý cười, nháy mắt nhìn thấy Bạch Vi ánh mắt đột nhiên biến đổi. Ngay sau đó nhìn về phía Giang Mạc ở bên cạnh, cười lạnh một tiếng, "Tôi cứ tưởng Giang tổng là một chính nhân quân tử, không ngờ đến em gái của mình mà cũng ra tay, thật khiến người ta thất vọng nha!"

Giang Mạc chỉ nhìn qua anh ta, không trả lời. Có lẽ anh phải nên cảm tạ người đàn ông này, không có hắn, có lẽ anh đến giờ vẫn sẽ không hiểu được tâm ý của mình. Anh đương nhiên biết đối phương đã nhìn ra Bạch Vi không phải thân hoàn bích, chỉ là sau này hai người bọn họ nhất định sẽ kết hôn, cần gì sự quan tâm của một người ngoài như hắn.

Thấy rõ sự khiêu khích trong mắt Giang Mạc, trong mắt Dung Khải xẹt qua một tia sáng lạnh, không nói gì nữa, liền đi về phía trước, để lại một mình Giang Mạc đứng ở chỗ cũ.

Nhìn khoảng cách của Dung Khải và Yến Như Thị ngày càng gần, trên mặt Bạch Vi không có chút dao động nào, không chút dấu vết đánh giá xung quanh sân, vị trí cũng thực phù hợp...

"Dung Khải... Giúp em.. Giúp em giết... Giết ả tiện nhân kia... Giết ả!" Nghe thấy giọng nói của Dung Khải, Yến Như Thị chật vật nâng gương mặt sưng phù lên, giữ chặt ống quần của Dung Khải nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt tràn đầy cay nghiệt.

Cô cho rằng cô và Dung Khải là cùng một loại người, đối phương nhất định sẽ giúp cô. Chỉ cần Dung Khải giúp cô, chờ cô khôi phục, nhất định phải nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn biện pháp để tra tấn tiện nhân Kiều Bạch Vi kia, khiến cho cô ta sống không bằng chết!

Dung Khải ngồi xổm người xuống, lấy tay nâng cằm Yến Như Thị lên, nhìn thấy Yến Như Thị nghĩ gì đều viết hết lên gương mặt đã biến dạng kia, quả thực muốn cười. Hơn hai ngàn năm qua, Yến Như Thị, ngoài tính cách ngày càng phóng đãng ra, đầu óc gần như chẳng phát triển thêm một chút nào, dường như còn có xu thế thoái hoá. Phải biết rằng mấy ngàn năm trước Yến Như Thị phải sống bức bách còn biết xem sắc mặt của quý nhân, còn có lấy lòng, tranh cho được lợi ích lớn nhất cho bản thân, hiện tại... Cái gì cũng không làm, ngoại trừ gương mặt kia, đấu trống không một vật. Thậm chí còn dưỡng ra tật xấu tự cho là đúng, kiêu ngạo tự mãn, làm cho anh ngày càng cảm thấy vô vị.

Chỉ là, ngay từ lúc đầu anh cũng chỉ tính sủng cô ta như một sủng vật, mặc kệ cô ta ở bên ngoài gây chuyện thị phi thế nào, anh đều sẽ thu xếp ổn thỏa. Suốt mấy ngàn năm, Yến Như Thị bị người phát hiện bao nhiêu là bí mật, anh đều giúp cô ta dọn đi tất cả. Nếu không chỉ dựa vào một người phụ nữ ngu xuẩn đến thế này, có thể bình yên vô sự sống sót hơn hai ngàn năm, thật đúng là một chuyện cười!

Nhưng đến hôm nay anh mệt mỏi rồi...

Sủng vật mất đi khả năng để chủ nhân tiếp tục sủng nó, liền mất đi tác dụng, cho nên, Yến Như Thị cũng không cần lại...

Thấy Dung Khải nhìn chằm chằm mình, không nói lời nào, trong lòng Yến Như Thị đột nhiên dâng lên khủng hoảng vô hạn, lắp bắp gọi: "Dung Khải... " Giọng nói có chút biến điệu.

Dung Khải nở nụ cười, vỗ vỗ đầu trấn an cô ta. Tiếp đó lại đứng lên, nhìn về phía Bạch Vi.

"Kiều tiểu thư đánh người của tôi thành như vậy có phải là nên cho tôi một cái công đạo?"

"Công đạo?" Bạch Vi ôm cánh tay, mặt lộ vẻ trào phúng, "Người phụ nữ này đến nhà của tôi liền giống như phát điên, vừa vào cửa liền chém lung tung. Tôi thấy, người cần công đạo là tôi mới đúng"

"Thật sao? Cũng đúng!" Dung Khải thế nhưng lại tán đồng gật gật đầu, sau đó mở túi vải đen vẫn luôn cầm trên tay ra. Ba bức hoạ mỹ nhân nhất thời được bày ra, bái nguyệt, hái hoa, tắm rửa, hành động của mỹ nhân trong tranh đúng là ba hoạt động thủy, nguyệt, hoa. Hai bức tranh khác Bạch Vi không quan sát, nhưng bức Nguyệt đồ lại chính là đồ thật, Bạch Vi có thể cảm nhận rõ ràng từng trận linh khí phát ra từ nó.

"Ba bức tranh này không biết có thể bình ổn lửa giận của Kiều tiểu thư hay không?"

"A, không... "

Mà Yến Như Thị sau khi nhìn thấy Dung Khải mang ba bức tranh kia ra, liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Cô sẽ không quên, hôm nay vừa vặn là trăng rằm ngày mười lăm, là lúc trăng tròn nhất. Trước kia tối ngày rằm cô cho dù nhàm chán đến thế nào, cũng sẽ không ra khỏi cửa nhà. Đơn giản là vì cô từng nghe Dung Khải nói qua, ngày mười lăm mỗi tháng chính là lúc bọn họ suy yếu nhất, nếu có người tập hợp bốn bức tranh kia lại, có thể dễ dàng diệt bọn họ.

Cô từng thử qua, đêm ngày mười lăm đi ra đường, xác thực cảm thấy hậu lực suy yếu. Nhất là lúc ánh trăng chiếu lên người, chịu đủ loại khó chịu. Cô không thể tin được, nếu đến ngày đó lại có người tập hợp bốn bức tranh đến đối phó cô rốt cuộc sẽ như thế nào!

Hôm nay nếu không thật sự quá khó thở, cô tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa, tuyệt đối sẽ không tìm đến Kiều Bạch Vi, càng không ngờ sẽ bị cô ta vây ở nơi này. Hiện tại Dung Khải đem ba bức tranh ra, dự cảm bất hảo trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.

"Dung Khải... Chúng ta... Chúng ta trở về đi, Kiều Bạch Vi không thương tổn đến em, em không truy cứu... Không truy cứu... Chúng ta trở về, chúng ta trở về đi được không... " Yến Như Thị mang theo nức nở nói.

Nghe vậy, Dung Khải có chút kỳ quái cúi đầu cười với cô ta: "Vậy làm sao được? Em không truy cứu, Kiều tiểu thư còn chưa nói không truy cứu đâu, dù sao cũng là em không đúng trước"

"Đúng đúng, là tôi không đúng, Kiều tiểu thư, xin cô đại nhân không trách kẻ tiểu nhân, cô tha thứ cho tôi đi. Chúng tôi lập tức rời khỏi nơi này, lập tức đi!" Yến Như Thị vội vàng nhìn về phía Bach Vi cầu xin.

Bạch Vi không nói gì, nhưng Dung Khải lại nhận lấy, cười nói: "Có thể chứ? Kiều tiểu thư, nếu cô chấp nhận lời xin lỗi này vậy tôi xin tặng ba bức tranh làm quà tạ lỗi, chúng ta xoá những hiểu lầm trước kia, về sau là bạn bè"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!