Editor: Ngạn Tịnh
"Dung tiên sinh, thật ngại quá, người nhà của tôi hiện đang làm phẫu thuật" Sắc mặt Bạch Vi mang đầy nét đau khổ, như không muốn nói nhiều.
"A, thật có lỗi" Dung Khải ngượng ngùng nói, sau đó tránh đi. Không quá một hồi Yến Như Thị cũng rời đi, giống như anh ta đến là vì giải vây cho Yến Như Thị vậy.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp lay động của người phụ nữ, trong mắt Bạch Vi xẹt qua một tia sáng lạnh. Xem ra hai người này sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người bọn họ. Nói cách khác, cô cùng Giang Mạc khó khăn càng cao, càng không có ý gì với họ, hai người đó sẽ càng dính hai người các cô. Bởi vì họ sẽ càng cảm thấy rất mới mẻ, rất có ý tứ. Trừ phi cô cùng Giang Mạc can tâm tình nguyện để hai người kia chơi đùa, làm cho họ mất hứng thú.
Nhưng là, điều này sao có thể chứ?!
Bạch Vi bóp trán. Tu luyện tiến triển quá mức chậm, ở hiện đại linh khí thiếu thốn, cô có muốn nhanh hơn cũng không có cách nào. Hơn nữa dục tốc bất đạt, chuyện tu luyện vẫn là tiến hành theo chất lượng.
Một đầu khác, Yến Như Thị xuống lầu, liền bước tới một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa bệnh viện. Vừa lên xe, cô liền cả người dựa vào người Dung Khải, bĩu môi, thở phì phò nói, "Kiều Bạch Vi kia rốt cuộc làm sao vậy? Trước mặt nhiều người như vậy không cho em một con đường lui, thật đúng là quá đáng mà. Ngày mai nhất định em sẽ kiếm cơ hội dạy dỗ cô ta một trận!"
Nghe cô ta nói như vậy, Dung Khải lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Thấy ánh sáng lạnh trong mắt Dung Khải, Yến Như Thị theo bản năng rụt người lại, sau đó buông cánh tay ra, "Được rồi được rồi, em đã biết hiện tại anh có hứng thú với cô ta, em sẽ không gây ra chuyện gì làm tổn hại đến cô ta!"
Nghe cô ta nói như vậy, Dung Khải mới khởi động xe. Làm bạn suốt 2000 năm, anh tất nhiên hiểu rõ dạy dỗ trong miệng Yến Như Thị chính là thế nào. Nếu để cô tùy ý làm loạn, lần sau khi anh gặp lại Kiều Bạch Vi, đối phương nói không chừng mất đi cánh tay hoặc cánh chân, hoặc là thay đổi hoàn toàn. Trước kia anh cũng đã gặp rất nhiều tình huống như vậy, làm cho anh mất hết hứng thú, trực tiếp cho những phụ nữ đó cái chết thống khoái.
Dù sao cũng là mỹ nhân không hoàn mỹ, còn sống vốn là một loại dày vò, chính anh còn không chịu được, tin rằng chính bản thân các cô cũng không muốn kéo dài hơi tàn như vậy.
"Tình huống thế nào? Nói đi" Trong quá trình chạy, Dung Khải gương mặt lạnh ngắt hỏi.
"Kiều Bạch Vi nói cô ta là vị hôn thê của Giang Mạc" Yến Như Thị cúi đầu đùa nghịch móng tay mới làm của mình, không chút đề ý đáp.
"Vị hôn thê?" Dung Khải nhướng mày, "Không có khả năng! Ngày hôm qua khi tôi hỏi Kiều Bạch Vi, Giang Mạc là ai, cô ta còn không trả lời được, sao có thể thành vị hôn thê của anh ta được? Hơn nữa theo tôi điều tra, Giang Mạc suốt 10 năm nay chưa từng rời khỏi vị trí của mình, không thể nào đính hôn với ai được. Chỉ là... "
Nói xong, Dung Khải mỉm cười, toàn bộ phong vận đều hiện ra. Yến Như Thị không cẩn thận quay đầu sang, tim đập nhanh hơn, không khỏi mắng mình không có tiền đồ. Đã chung sống với Dung Khải suốt hai ngàn năm, thế mà nhìn thấy cản này, tim vẫn mất kiểm soát đập nhanh hơn, tiền đồ còn đâu nữa?
Nhưng đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không hiểu rõ anh ta hoàn toàn được. Tuy rằng cô vẫn cố gắng chạy theo cản bước chân anh, nhưng vẫn là cản không nổi. Anh thị mạng người như rác, cô cũng học cách tâm ngoan thủ lạt. Anh chơi trò chơi nhân gian, cô cũng đi quyến rũ những đàn ông khác. Nhưng đến cùng cô vẫn không thể đạt được cảm giác lướt qua hậu thế của anh. Có lẽ trong lòng cô, mục tiêu của cô luôn luôn là Dung Khải, chưa từng thay đổi qua.
Cho nên những người phụ nữ sau khi bị Dung Khải mê hoặc xong hết hứng thú, cô liền tra tấn họ đến chết, bất quá cũng chỉ là sự ghen tỵ của phụ nữ mà thôi.
Thấy bộ dạng kia của Yến Như Thị, Dung Khải hơi rũ mắt xuống, che đi tia trào phúng chợt loé lên trong mắt. Chính bởi vì Yến Như Thị luôn không thú vị như vậy, anh mới không ngừng tìm kiếm các loại mục tiêu. Nếu không phải đối phương cùng một loại người với mình, ngẫu nhiên mang tới một ít lạc thú, cái loại phụ nữ thối nát này ngay cả tư cách đứng bên cạnh anh cũng không có.
Không giống như...
Sau đó, trong đầu Dung Khải đột nhiên hiện lên hình ảnh của Kiều Bạch Vi. Anh thắng mạnh xe, nhìn về phía trước, sao anh lại nghĩ tới Kiều Bạch Vi chứ?
"Dung Khải, anh làm sao vậy?" Thân thể xông về trước một chút, Yến Như Thị thân thiết hỏi.
Dung Khải quay sang nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì, thật lâu sau mới gợi khoé môi thành một nụ cười, phong hoa tuyệt đại. Anh ôn nhu nói, "Không có gì... " Chỉ là anh cảm thấy bản thân có lẽ nên đi thu thập bốn bức tranh kia...
Cho đến nay Yến Như Thị chỉ biết là, cô cùng Dung Khải ăn hai viên đan dược trường sinh bất tử, có thể duy trì được sinh mệnh. Nhưng khắc tinh của bọn họ chính là bốn bức tranh [Hoa trong gương, trăng trong nước] kia cũng theo bọn họ lưu truyền cho đến tận bây giờ. Một khi bốn bức tranh được tập hợp, hai người bọn họ sẽ hồn bay phách tán, trọn đời không thể siêu sinh.
Đáng tiếc quan điểm kia chính là do Dung Khải nói lại cho cô. Đan dược đúng thật đã ăn, nhưng không phải thuốc trường sinh bất tử, nếu không tại sao bốn bức hoạ được tập hợp hai người sẽ hồn bay phách tán chứ! Bọn họ ấy à, chính là bị nguyền rủa, lời nguyền trọn đời phải chịu cô độc! Bốn bức hoạ kia có linh tính, có thể giải trừ lời nguyền của bọn họ.
Chỉ là, sau khi lời nguyền được giải trừ, có lẽ bọn họ cũng sẽ theo đó mà chết!
Lúc trước khi anh vẫn còn là tướng quân, lúc lãnh binh đánh phá được địch quốc, từng xông lầm vào hoàng lăng của quốc đó. Cũng chính khi đó, anh bị trúng nguyền rủa, nhưng ngay cả anh cũng không biết được. Sau khi khải hoàng trở về, anh liền tìm danh kỹ Yến Như Thị ôn tồn. Lúc đó anh thật sự rất yêu thích cô ta, trở về liền đến tìm cô ta. Nhưng chính một đêm kia, anh hoàn toàn buộc hai người vào nhau, dây dưa suốt hơn hai ngàn năm.
Bốn bức tranh kia chính là trân bảo trấn giữ trong hoàng lăng kia, sinh ra cùng lúc với lời nguyền, và nó có hai tác dụng.
Thứ nhất chính là chấm dứt tình huống trường sinh bất tử của hai người họ. Thứ hai là dời lời nguyền đi, chính là dời lời nguyền trên người bọn họ lên thân thể của người khác.
Anh đã sớm không muốn nhìn thấy gương mặt kia của Yến Như Thị, có lẽ đã đến lúc anh thay đổi khẩu vị. Đây vẫn là lần đầu tiên anh nảy ra suy nghĩ này, chính là sau khi gặp được Kiều Bạch Vi.
"Dung Khải... "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!