Chương 24: Nhiệm vụ thứ ba (8) [Song càng, hai chương hợp nhất]

Editor: Ngạn Tịnh

Kiều San San mất tích, dân mạng bao gồm cả Bạch Vi cũng đều biết.

Sở dĩ biết là vì đối phương có một người đại diện mắc bệnh Bạch Liên hoa, Su San. Cô ta có thể đã tìm khắp nơi nhưng không thấy Kiều San San, cho nên trong lòng quá sốt ruột liền đăng nhập vào tài khoản Weibo của Kiều San San, gửi ra một đoạn tin nhắn, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, nội dung lại trái ngược.

Đại ý chính là hiện tại Kiều San San biến mất, các người cao hứng lắm phải không? Đám nhiều chuyện, cứ thích mắng cô ấy như vậy, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, đám bạo dân internet các người chính là tội ác tày trời.

Đương nhiên đối phương sẽ không nói rõ ràng ra như vậy, dùng từ có vẻ mịt mờ, nhưng cũng đủ chọc đám dân mạng vọt đến dưới đoạn Weibo đó mắng to. Nói đây nhất định là một chiêu trò của bọn họ, hy vọng dựa vào sự áy náy đối với Kiều San San mà tha lỗi cho cô ta, nào có loại chuyện tiện nghi như vậy! Trước kia cô ta tính kế Tần Bạch V thế nào, tính kế dân mạng thế nào, mọi người đều đã hiểu rõ. Không phải nói cô ta rất tâm cơ sao?

Chỉ vài lời bình đã chịu không được, trái tim thủy tinh cũng chỉ như thế là cùng! Thật sự là đủ, cả đời đều sẽ anti Kiều San San.

Những lời bình mạnh mẽ đến mức Susan không quá vài phút đã tắt tính năng bình luận, nhưng vẫn không thể tìm thấy Kiều San San.

Trong khoảng thời gian này Diệp Cảnh cũng không dễ chịu. Vốn có hai bộ phim rất tốt mời anh ta làm nam chính, nhưng giờ đối phương lại thấy thanh danh của anh ta không tốt lắm, đều hủy.

Nhưng không biết vì sao Bạch Vi lại cảm thấy đối phương thaoir mái hơn rất nhiều, nhìn thấy cô cũng không trốn tránh nữa. Nhưng nhân khí đã tụt xuống con số 0, sau này dù có cơ hội tốt cũng không thể nắm chắc được.

"Nghe nói hiện tại em ở chung một chỗ với Giang đạo?" Ngẫu nhiên gặp, Diệp Cảnh hàn huyên với Bạch Vi.

Bạch Vi cũng không trả lời, chỉ là cười cười.

Thấy cô như vậy, nụ cười nơi khóe miệng của Diệp Cảnh cũng có chút xót xa, gian nan nói, "Đoạn thời gian trước, thật có lỗi..."

Bạch Vi vẫn không có quá nhiều phản ứng, chỉ là mày khẽ nhếch. Đoạn thời gian trước thật có lỗi vậy khoảng thời gian đó anh đã đi đâu? Bây giờ lại đến xin lỗi?!

Diệp Cảnh còn muốn nói tiếp, nhưng lúc này điện thoại Bạch Vi lại vang lên. Bạch Vi nhìn trên màn hình điện thoại không ngừng lóe lên hai chữ "Trác Dục", ánh mắt vi thiểm, nhưng vẫn nhận. Ngay sau đó sắc mặt liền hoảng hốt đến trắng bệch.

Cũng không để ý đến Diệp Cảnh vẫn còn đang ở bên cạnh, cô nắm chặt điện thoại nghiêng ngả lảo đâỏ chạy ra ngoài. Lời Trác Dục vẫn còn luẩn quẩn bên tai cô, khiến cho cô không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.

Hoài An tự sát, mau tới bệnh viện!

Cố Hoài An tự sát. Sao lại tự sát chứ? Mấy ngày trước bọn họ vẫn còn nói chuyện phiếm sắc mặt đối phương cũng tốt lên không kém, tươi cười cũng nhiêu, tại sao bây giờ lại tự sát chứ?

Băng qua đường, Bạch Vi đột nhiên cảm thấy tay mình bị người kéo mạnh một phen. Quay đầu qua, đúng thật là Giang Mạc.

"Trên đường lớn, em không quan sát mà cứ xông bậy qua vậy à! Không thấy đèn đỏ sao?" Biểu tình Giang Mạc ngoài ý muốn cực kỳ nghiêm túc.

Bạch Vi nhìn thấy anh, hốc mắt có chút ửng đỏ, vội vàng kéo cánh tay của anh, "Giang Mạc, anh có lái xe đến không? Chở em đến bệnh viện, nhanh lên!"

Giang Mạc nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời nhét cô vào trong xe, chạy về phía bệnh viện. Sau khi xe khởi động, Diệp Cảnh mới chạy tới. Nhìn bóng dáng hai người bọn họ, nụ cười chua xót nơi khóe miệng càng tăng, cứ như vậy kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn hai người dần dần đi xa.

Đến bệnh viện, Bạch Vi trực tiếp dựa theo số phòng Trác Dục nói mà chạy đến. Vào phòng bệnh, nhìn hai gò má tái nhợt trong suốt kia, Bạch Vi cảm thấy ngực như bị ai đó gắt gao bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Bên trong mặc dù có tình cảm của cô, nhưng phần nhiều chính là cảm xúc của Tần Bạch Vi.

Trác Dục ngồi ở bên cạnh sắc mặt rất tiều tụy chưa từng thấy, trong mắt đều là to máu, râu ria xồm xoàm, tây trang trên người đầy nếp nhăn. Nhưng Bạch Vi cũng không có cách nào sinh ra đồng tình với hắn. Cô biết Cố Hoài An tự sát nhất định có liên quan đến người đàn ông này. Hiện tại bộ dáng si tình kia lại khiến cô cảm thấy ghê tởm, nếu như thật sự yêu, vậy sao không thể thuận theo tâm tư của cậu, giải thoát cho cậu tự do?

Nếu nói thẳng ra chính là do hắn quá ích kỷ, yêu thực sự cũng không phải loại tư thái xấu xa như hiện tại của hắn!

"Bác sĩ cứu giúp một đêm cuối cùng cũng qua khỏi. Tôi nghĩ hiện tại cậu ấy sẽ không muốn nhìn thấy tôi, nếu cậu ấy tỉnh lại, phiền cô giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy..." Trên mặt Trác Dục đầy mệt mỏi, ánh mắt nhìn thật sâu vào đôi mắt đóng chặt của Cố Hoài An, sau đó xoay người rời đi.

Bạch Vi cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu "Ừm" một tiếng. Tôi sẽ khuyên cậu ấy, khuyên cậu ấy cùng tôi đuổi anh về nhà cũ!

Sau đó Trác Dục cũng không quay trở lại, Bạch Vi vẫn luôn thủ bên cạnh Cố Hoài An. Giang Mạc ngồi bên cạnh bồi cô, cũng không hỏi nhiều. Anh biết hiện tại tâm tình Bạch Vi tuyệt đối không tốt, cô muốn chính là có người bên cạnh làm bạn.

Thẳng đến mười giờ đêm, Cố Hoài An rốt cuộc tỉnh lại. Ánh mắt cậu có chút mê mang, sau đó lại chuyển thành tịch mịch, chỉ đến khi thấy Bạch Vi ở bên giường mới hơi hơi dao động.

"Em đã đến rồi..." Cố Hoài An nhuận nhuận cổ họng giống như ăn phải cát, khàn đến khó chịu.

Bạch Vi thấy thế, vội vàng mang một chén nước ấm đến đút cho cậu, "Anh Hoài An, anh thấy thế nào rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!