Chương 22: Nhiệm vụ thứ ba (6)

Editor: Ngạn Tịnh

Bạch Vi nhìn Kiều San San đã hôn mê, kéo cô ta đi đến trước hai bước, sau đó nặng nề ném cô ta lên giường. Vừa rồi lúc bị ném đau muốn chết, cô cũng nên đáp trả.

Tay nhéo nhéo bả vai, cũng may hiệu quả của lực tinh thần rất cao, một chút liền có thể thôi miên Kiều San San, hy vọng cô ta có thể có một giấc mộng đẹp trong căn phòng này. Cô nghĩ cô ta đến lúc tỉnh dậy sẽ rất cao hứng, dù sao đó cũng là điều mà cô ta muốn.

Bạch Vi đặt một chiếc máy quay nhỏ vào trong một vật trang sức, sau đó vỗ tay một cái chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên chợt nghe một giọng nói trêu tức truyền tới từ sau lưng.

"Vừa rồi nhìn thấy cô ta đưa em đi, còn tưởng rằng em sẽ chịu thiệt, hiện tại xem ra..."

Bạch Vi quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Mạc ôm cánh tay tựa vào khung cửa sổ, khóe miệng hơi cong, bộ dáng dường như tâm tình rất không tệ.

"Sao anh lại tới đây?" Bạch Vi đi ra ngoài.

"Em sắp là bạn gái của anh, đương nhiên anh phải thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của em" Giang Mạc bộ dáng rất đương nhiên.

"Chú ý, tôi vẫn chưa đáp ứng anh. Đương nhiên, hiện tại tôi đã suy nghĩ rất kỹ, không đồng ý. Vậy nên danh xưng bạn gái kia của anh vẫn là nên trao cho người khác đi. Đi đây!" Bạch Vi nghe thấy tiếng cửa thang máy mở, đẩy Giang Mạc sang một bên đi vào.

Sau đó lại nghe "ting" một tiếng, chỉ thấy một vài người da đen từ thang máy bên kia bước ra, trong miệng nói toàn từ tiếng Anh mơ hồ không rõ, trên mặt ngẫu nhiên hiện lên nụ cười làm người ta không thoải mái.

Chỉ thấy một người dẫn đầu trong đám lao nhanh về phía trước, trong tay còn cầm theo một cái máy ảnh. Sau đó mở cửa phòng 302 ra không tự chủ "Woa" một tiếng, những người khác cũng vội vàng đi theo, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu kỳ quái.

Bạch Vi không tự giác dính sát vào Giang Mạc, sau đó chợt nghe cửa phòng "Rầm" một tiếng đóng lại. Xem ra lần này Kiều San San hận cô còn sâu hơn cả trong kịch tình, nếu không sao lại kêu nhiều người đến như vậy. Bất quá hiện tại tất cả đều do chính cô ta tự nhận lấy, coi như ác giả ác báo.

"Thật sự đã suy nghĩ xong? Không đồng ý, hửm?" Giang Mạc thấy cô vẫn chăm chú quan sát động tĩnh bên kia, tay lặng lẽ ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, môi tiến đến bên tai cô nhẹ nhàng nói, chữ cuối cùng giống như dùng giọng mũi, lưu luyến triền miên, khiến Bạch vi không tự giác rùng mình một cái, toàn thân đều có xu thế nhũn ra.

Đang chuẩn rời đi, lại phát hiện thắt lưng của mình đã sớm bị đối phương ôm lấy, giãy không ra, vì thế ngẩng đầu, nhỏ giọng quát, "Buông ra!"

Thật không ngờ, lỗ tai Tần Bạch Vi quá mẫn cảm, chỉ trêu chọc một chút, toàn thân đều mềm đi. Một tiếng rống này một chút khí thế cũng không có, trái lại như đang làm nũng, cái quỷ gì vật chớ!

Giang Mạc thấy thế, cười thầm một tiếng, liền buông cô ra, xoay người đi đến phòng 302.

"Anh làm gì vậy!?" Bạch Vi vội vàng giữ chặt anh.

Giang Mạc đỡ trán, hít một hơi, nghiêm trang nói, "Aiz, con người anh ấy, có một thói quen không tốt, gặp chuyện bất bình sẽ hô lớn tiếng một cái. Huống chi người trong phòng còn chính là diễn viên của anh, không thể để cô ta gặp loại chuyện này. Đương nhiên, nếu có người có phân lượng nặng hơn cô ta, nói không chừng anh sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua"

Nhìn bộ dáng còn muốn đi tiếp của anh, Bạch Vi nhắm mắt lại, cắn răng nói, "Được, xem như anh lợi hại, bạn gái là được chứ gì?! Tôi đồng ý, sau này tôi chính là bạn gái của anh! Hiện tại chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, ok?"

"Tuân mệnh!" Giang Mạc kéo cô chạy xuống lầu, động tác lưu loát lại vui sướng.

Đến bãi đỗ xe, Bạch Vi ngồi trong xe của mình, nhìn ai kia ngồi bên phó lái, đỡ trán, "Anh lên theo làm gì? Tôi muốn về nhà"

Giang Mạc quay đầu nhìn cô, "Trước khi tìm thấy em, anh đã phá hủy camera của khách sạn, hiện tại không còn bằng chứng. Xem như phần thưởng, anh muốn về nhà cùng với em"

Camera! Đúng rồi, bởi vì Giang Mạc quấy rối, cô vốn định thôi miên Kiều San san xong sẽ đi phá hủy nó. Lần sau nhất định không được phép phạm sai lầm trí mạng như vậy, thời điểm nào cũng phải bảo trì bình tĩnh!

Sau đó Bạch Vi quay đầu nhìn về phía Giang Mạc, "Anh biết tôi muốn làm gì?"

"Không biết" Giang Mạc đáp, "Nhưng anh rõ ràng em không say, vẻ mặt say rượu cũng không phải như vậy, là do em diễn không không tốt. Cho nên anh biết tiếp theo em khẳng định sẽ có động tác"

Nhìn bộ dáng phân tích kia của anh, Bạch Vi có chút cạn lời, cũng có chút may mắn. Cũng may người như vậy đến bây giờ cô chỉ gặp một người, nếu không cô tuyệt đối sẽ không chơi tiếp được.

Khởi động, xe một đường chạy thẳng về đến nhà. Mà từ đó trở về sau, Giang Mạc trở thành khách quen trong nhà Bạch Vi, thường thường còn gặp được Peter đột nhiên xông đến. Ngay từ đầu hắn còn có chút hoảng sợ, kinh hoảng, sau đó thấy Bạch Vi làm như không nhìn thấy đối phương, cũng dần chậm rãi bình tình lại. Nhưng trong lòng vẫn có chút kinh ngạc, thì ra quan hệ giữa hai người là theo đuổi và bị theo đuổi.

Người theo đuổi là đạo diễn Giang Mạc, người bị theo đuổi là Bạch Vi, cảm giác thật huyền huyễn.

Mà ngày đó Kiều San San sau khi tỉnh lại nhìn thấy một đám người đàn ông da đen xa lạ nằm bên cạnh, nhất thời hoảng sợ lớn tiếng hét. Sau khi đánh thức những người đó dậy, bọn họ còn muốn động tay động chân với cô, Kiều San San lập tức nổi điên, không ngừng đánh chửi bọn họ ra ngoài. Sau đó lại một mình ôm chăn lùi vào trong một góc bắt đầu khóc lớn.

Cô không rõ vì sao lại là mình, rõ ràng phải là Tần Bạch Vi không phải sao? Cô đều đã đưa cô ta vào căn phòng này, vì sao sau khi tỉnh lại mình lại nằm ngủ với đám người da đen kia. Vì sao...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!