Editor: Ngạn Tịnh
"... Cô rốt cuộc có đang nghe tôi nói không vậy!" Ngay lúc Bạch Vi đang thất thần, đầu bên kia đột nhiên truyền đến một trận tiếng hổn hển.
"A, ừm, đang nghe, đang nghe đây, anh nói tiếp đi" Bạch Vi vội vàng hồi phục tinh thần nói.
"Nói, tôi nói cái quỷ gì nữa! Quên đi, cô đừng đến công ty, để tôi đến nhà tìm cô. Chờ đấy!" Điện thoại bị mạnh mẽ cắt đứt.
Bạch Vi nhìn di động nở nụ cười. Nếu cô nhớ không lầm, người đại diện của Bạch Vi tên là Peter, làm người đại diện cũng chỉ mới một năm, cấp dưới cho đến bây giờ cũng chỉ có một người là Tần Bạch Vi. Nói là người đại diện chi bằng nói là trợ lý, đối xử với Bạch Vi cũng không tệ, ngay cả đoạn thời gian cô không gượng dậy nổi kia cũng đều chưa từng nghĩ bỏ rơi cô, chỉ sau khi cô lâm vào thời gian sa đọa kia mới tránh ra.
Hắn chính là nhìn không quen, người bên ngoài thế nào hắn cũng không xen vào, nhưng là người trong nhà hắn không muốn cô sa đọa như vậy, cho nên dưới tình huống khuyên can Tần Bạch Vi thế nào cô cũng không chịu nghe, mới chủ động rời khỏi. Tuy rằng người có chút ẻo lả, nhưng cách xử sự làm người phần lớn đều rất giống cha Tần, tiến vào vòng luẩn quẩn này cũng là cơ duyên xảo hợp, cũng không có tham vọng gì lớn.
Ngay sau khi Tần Bạch Vi bị làm nhục ở đây, liền thối lui ra khỏi vòng luẩn quẩn này, chuyển sang làm công việc khác, cuộc sống cũng được xem là mỹ man. Sau đó sau khi nghe Tần Bạch Vi chết, cũng thường xuyên mang theo vợ con đến đây thăm viếng cô, xem như cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.
Nhớ lại xong, Bạch Vi liền thu thập một chút để về nhà. Ngồi trên xe taxi, Bạch Vi nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, trong đầu cũng xẹt qua tâm nguyện của Tần Bạch Vi. Cô khác hẳn người chưa trải qua sự đời, tâm tư còn đơn thuần như Phương Bạch Vi của thế giới trước, tâm nguyện của cô là có thù tất báo. Đối với cha, cô hy vọng có thể trở thành kiêu ngạo của ông, phụng dưỡng ông thật tốt lúc tuổi già, ngay cả đối với Peter cô cũng muốn trân trọng thật tốt tình bạn này.
Mà đối với ba người Kiều San San, Diệp Cảnh, Trác Dục cô cực kỳ xác minh phải hung hăng trả thù bọn họ, muốn cho họ nếm thử từng chuyện từng chuyện mà cô đã trải qua.
Nhìn tâm nguyện tràn đầy sát khí, Bạch Vi khẽ nhíu mày. Có lẽ phải tốt một thời gian dài, cô cần phải cân nhắc thật kỹ.
Về nhà, phát hiện Peter đã sớm đứng ở cửa chờ mình, theo sau là một trận lải nhải, nói cô đang trong thời kỳ phát triển, trăm ngàn lần đừng chọc ra chuyện xấu gì, hắn chỉ có một mình cô mà thôi!
Bạch Vi chỉ có thể vội vàng đáp ứng mới có thể ngăn cái miệng lải nhải kia, hai người liền vào công ty nghiên cứu tài liệu.
Nghe nói lần này đạo diễn Giang Mạc chuẩn bị một tác phẩm đã được năm năm, tên là [Đảo Đơn Độc]. Chủ yếu là kể về bốn nam bốn nữ vì chạy cano trên biển thì bị chìm, trôi dạt lên một hòn đảo chưa từng có người phát hiện. Ở trên đó phát sinh đủ loại chuyện về nhân tính và chuyện xưa đã bị quên lãng.
Bởi vì hòn đảo đơn độc chưa bao giờ bị khai quật qua, trên đó thậm chí có nhiều loại động vật hung mãnh con người chưa bao giờ thấy qua, cho nên đặc hiệu không phải ít. Mà chìm thuyền lại là một trường hợp lớn, cho nên bộ điện ảnh này đầu tư tuyệt đối không thiếu. Huống chi đây lại là tác phẩm của Giang Mạc, khẳng định hiệu quả sẽ vô cùng tốt. Chính Bạch Vi cũng từ trong kịch tình biết được, bộ điện ảnh này trong vòng một tuần liền làm làm cháy phòng bán vé, càng đừng nói sau đó còn càn quét không ít giải thưởng trong và ngoài nước. Kiều San San cũng chính là bởi vì vậy mà trở thành nữ diễn viên mới chạm tay là bỏng.
Bạch Vi vừa nghĩ đến chuyện này, ánh mắt liền sâu. Lần này có cơ ở đây, Kiều San san muốn thượng vị, nằm mơ! Cho nên nữ nhân vật chính lần này cô chắc chắn sẽ giành lấy.
Sau khi kết thúc thảo luận, Peter ở lại ăn cơm chiều ở nhà Bạch Vi rồi mới rời đi. Trước khi đi, cô gọi hắn lại, nói hy vọng hắn có thể giúp cô tìm một thám tử riêng chụp ảnh cô và Diệp Cảnh đi với nhau.
"Làm cái gì? Cô sẽ không phải là muốn tạo scandal chứ? Aiz, tạo scandal tuy rằng có thể nhanh chóng nổi tiếng, nhưng đường đi không lâu. Mấy tác phẩm kia mới là đạo lý cứng rắn, cô không cần phải hao tốn tâm tư vào con đường đồi bại đó, dành nhiều thời gian nghiên cứu kịch bản mới là đúng đắn!" Peter nhíu mày nói.
"Không phải" Bạch Vi lắc lắc đầu, sau đó nói kế hoạch của Kiều San San và Diệp Cảnh nói cho hắn nghe. Mặc dù gặp mặt chưa lâu nhưng ngoại trừ cha Tần hắn là người duy nhất cô có thể tín nhiệm, hiện tại hai người cũng cột vào nhau, cho nên có một số việc phải để cho hắn biết. Hắn là người khôn khéo, đặc biệt chú trọng chi tiết, có một số việc Bạch Vi không thể nghĩ được, nói không chừng hắn sẽ chú ý tới.
Cho nên việc này không cần gạt hắn, nếu không chỉ bằng một mình Bạch Vi tuyệt đối không làm được nhiều việc như vậy.
"Cái gì! Đúng là tên tiện nhân!" Nghe xong Peter hổn hển nói, sau đó vỗ vỗ ngực, "Được, để tôi lo. Bạo ảnh chụp chứ gì, chúng ta nhìn xem ai chụp được nhiều hơn!" Nói xong liền rời khỏi.
Ba ngày sau, buổi thử vai [Đảo Đơn Độc] bắt đầu. Nhìn người không ngừng đi tới đi lui đầy cả đại sảnh, Bạch Vi cũng không hề kinh ngạc. Dù sao cho dù là ảnh hậu hay ảnh đế lâu năm, đạo diễn Giang Mạc cũng có thể xua như xua vịt, càng đừng nói đến người mới. Lần này người nhận thông báo đến phỏng vấn vốn là không ít, hơn nữa người đi cửa sau để vào càng nhiều hơn.
Peter nhìn thấy nhiều người như vậy, thậm chí có vài diễn viên cực kỳ nổi tiếng trong giới giải trí, cũng có chút líu lưỡi. Nhưng vẫn vỗ vỗ vai Bạch Vi, chúc cô may mắn.
Bạch Vi quay đầu cười đáp trả hắn, đang chuẩn bị nói gì đó, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một người đàn ôngđang đi về phía mình.
Thấy rõ bộ dạng của người kia, Bạch Vi lập tức đưa tay khởi động máy ghi âm trong túi xách, sau đó nhìn qua phía người đó, không phải Diệp Cảnh thì là ai. Cô nghĩ sau này mỗi lần cô nói chuyện với người đàn ông này đều nên ghi âm lại, dù sao đây cũng chính là chứng cứ chính xác nhất không thể chối cãi.
"Bạch Vi, em cũng đến đây?" Đối phương chào cô một tiếng, thái độ cũng không thân thiện.
"Ừm" Bạch vi cũng chỉ là hơi gật gật đầu.
Sau đó chỉ thấy đối phương không mặn không nhàn nói vài câu nhàn thoại với mình. Ở chung với Tần Bạch Vi, thái độ của Diệp Cảnh cho đến bây giờ luôn là cao lãnh, nhưng hành vi thì lại rất chiếu cô cô. Loại hành vi này mà nói đối với một cô gái không có kinh nghiệm như Tần Bạch Vi, luôn làm cho cô dễ dàng suy nghĩ nhiều, sau đó càng lún càng sâu. Nhưng thật ra chỉ cần nghĩ kỹ lại một phen có thể nhận thấy được đối phương cũng không hề biểu lộ ý tứ trên phương diện kia.
Đời người có ba loại ảo giác, loại thứ nhất chính là ảo tưởng, đối phương chắc hẳn thích mình.
Diệp Cảnh bất quá cũng chỉ là đẩy mạnh loại ảo giác này, khiến cho Tần Bạch Vi mơ mơ hồ hồ bước vào.
"Lần trước sau bữa tiệc chúc mừng, em uống say, anh đưa em đến khách sạn, sau đó xuống mua đồ giải rượu cho em, nhưng lúc lên lại không thấy em đâu. Đi đâu vậy?" Trong lúc nói chuyện, Diệp Cảnh tùy ý hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!