Editor: Ngạn Tịnh
Đã sắp hoàng hôn, ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào, Bạch Vi đã rất già nằm trên giường nhìn Giang Mạc cũng là mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn còn trong trẻo đang nắm chặt tay mình, mỉm cười, rồi lẳng lặng như đã ngủ.
Ngay nháy mắt cô nhắm mắt lại, một giọt nước mặt theo khóe mắt của Giang Mạc rớt xuống, nhẹ nhàng hôn lên tay cô một cái, rồi lại nhẹ giọng nói một câu, "Chờ anh..."
Lại tỉnh lại, Bạch Vi đã về không gian quen thuộc. Mỗi khi nhiệm vụ hoàn thành cô đều sẽ đến đây, nghỉ ngơi một chút lại bắt đầu xuyên đến thế giới tiếp theo.
Nhìn khung cảnh trống rỗng xung quanh, lần đầu tiên Bạch Vi cảm nhận được một loại cảm giác mất mát, buồn bã, cũng là lần đầu tiên biết được thứ gọi là cô độc.
Lần này hệ thống đếm ngược cũng thập phần thông cảm, cho cô một chút thời gian. Bạch Vi ôm hai chân của mình, cố gắng điều tiết cảm xúc.
Cô cũng không biết vì sao cô lại dừng ở thế giới trước lâu như vậy, vì sao lại có thể dần dần già đi với Giang Mạc? Quan hệ giữa hai người bọn họ nói là vợ chồng cũng không phải vợ chồng, nói là bạn bè càng không phải chỉ là bạn bè, cứ như vậy ở chung một chỗ chiếu cố lẫn nhau, rồi cùng nhau già đi.
Bọn họ không hề đi đăng ký kết hôn, thậm chí còn chưa từng thừa nhận đối phương là người yêu của mình, lại vẫn luôn ở chung một chỗ, không tách rời. Ông nội Giang Mạc, anh trai chị gái, thậm chí cả nhóc Giang Tử Hạo cũng đều có chút không hiểu mối quan hệ của hai người bọn họ. Nhưng hai người vẫn cứ như vậy mà sống, thẳng đến cuối cùng chết đi, cũng là Giang Mạc bồi bên cạnh cô, cảm giác rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức Bạch Vi có chút luyến tiếc, cho nên bây giờ mới cần điều tiết.
Chờ Bạch Vi dần dần hết thương cảm, hệ thống đếm ngược liền thỏa đáng vang lên. Bạch Vi có chút tự giễu ngẩng đầu, thật đúng là canh thời gian rất chuẩn!
"... 4, 3, 2..."
Hệ thống đếm ngược vẫn đang tiếp tục, Bạch Vi đột nhiên cảm nhận được cổ tay phải ấm áp. Nhưng cô còn chưa kịp xem Châu Liên sinh ra biến hóa gì cả người đã bị truyền tống đi.
Vừa tỉnh lại Bạch Vi liền cảm thấy đầu đau đến đòi mạng. Theo lý thuyết cô ở lại một thế giới lâu như vậy, lực tinh thần cũng đã sớm được chữa trị tốt, hơn nữa sau khi tâm nguyện của Phương Bạch Vi được hoàn thành còn được thưởng, đáng lẽ không đến nỗi đau đến mức này nha? Sao lại thế này?
Cô không thể nghĩ, càng nghĩ càng đau. Cũng may bây giờ cô đang nằm trên giường, loại cảm giác mềm mại kia như muốn thúc giục cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, giống như chỉ cần ngủ đi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Trong cơn mê nửa say nửa tỉnh, ý thức của Bạch Vi càng trở nên mơ hồ.
Đột nhiên trong phòng vang lên giọng nói của một người đàn ông, "Ừm, đã mê mang rồi. Hôm nay là tiệc chúc mừng, cô ấy uống không ít, vốn đã ngà ngà say, anh lại bỏ thuốc mê vào trong nước đút cho cô ấy uống, hiện tại cũng đã bất tỉnh nhân sự..."
Nghe thấy thế, Bạch Vi vốn tinh thần không rõ trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được, thân thể tuy rằng có thể nhúc nhích, nhưng tay chân lại không nghe sự sai bảo của mình, chỉ có thể sờ loạn chung quanh, hy vọng đụng đến thứ có ích.
Giọng nói của người đàn ông kia vẫn phát ra đều đều, nhưng ngữ khí đã có chút không kiên nhẫn, ".... Người bên em bao giờ mới đến? Nhanh chóng chụp vài bức hình rồi chấm dứt... Cái gì? Làm thật? Không được! Em muốn chỉ là ảnh chụp, cần gì hủy cô ấy. Anh thấy vẫn cần dùng đến cô ta, không nên làm ra loại chuyện này!"
Bạch Vi có thể nghe thấy đối phương đang nói chuyện điện thoại với người khác, chuyện đang thảo luận dĩ nhiên là muốn hủy cô, hơn nữa còn là thông qua loại chuyện tình đó. Bạch Vi có chút bối rối, bàn tay càng nóng nảy, nhưng vẫn thủy chung không đụng đến thứ gì hữu dụng.
"... Em nói hươu nói vượn gì vậy. Anh không động tâm, một ngón tay của cô ta anh cũng không động vào, đều là mấy phóng viên đó viết bậy! Bức ảnh? Sự thật của bức ảnh kia em là người biết rõ ràng nhất mà!"
"Chứng minh? Em muốn anh chứng minh thế nào? Anh nói anh không đụng vào cô ấy nói thế nào em cũng không tin, người ta vẫn là xử nữ đấy!" Người đàn ông có chút vội vàng xao động, sau đó lại hít sâu một hơi, "Được, em kêu tên quỷ đen lại đây, kêu hắn lại đây là được rồi đúng không? Số phòng 302, hai người muốn quyết định thế nào thì tùy, anh mặc kệ!"
Nói xong mạnh mẽ cúp điện thoại, sau đó mắng câu "Mẹ nó", liền mở cửa ra đi ra ngoài, theo sau là một tiếng "Rầm", trong phòng liền yên tĩnh lại.
Người tuy đi rồi, nhưng tình huống của Bạch Vi vẫn không tốt lên chỗ nào, ý thức ngày càng mơ hồ, giống như giây tiếp theo liền có thể mê mang. Bạch Vi biết thuốc mê mà người đàn ông lúc nãy hạ đã bắt đầu có tác dụng, thời gian của cô lại không nhiều lắm...
"Phịch" Bạch Vi đụng đến tủ đầu giường, dùng sức một chút cả người liền ngã xuống đất, đầu đụng vào mép giường, nhất thời trong đầu đều ông ông. Qua nửa ngày rốt cuộc cũng hồi thần, nhưng người lại thanh tỉnh không ít, mắt cũng đã có thể mở.
Bạch Vi dựa vào giường lắc lư đứng lên, đi ra ngoài. Thẳng đến khi ra đến phòng khách, liền thấy trên bàn có một giỏi hoa quả, còn có một con dao, ánh mắt nhất thời sáng lên, lảo đảo nghiêng ngả bước đến. Nhưng bởi vì đầu óc quá mức mê muội, còn chưa tới bàn trà cả người liền ngã sấp xuống, nhưng cô vẫn không quan tâm tiếp tục bước về phía đó. Đợi đến khi chạm được vào con dao kia, không quản nơi tay đụng đến là lưỡi dao hay chuôi dao, liền mạnh mẽ nắm lấy, nhất thời một cỗ đau đớn mãnh liệt từ trong lòng bàn tay truyền đến, làm cho cô thanh tỉnh đi không ít.
Bạch Vi biết mặc dù như vậy cô cũng không chống đỡ được bao lâu, bởi hiệu quả của thuốc thật sự rất mãnh liệt, nếu không phải dựa vào lực tinh thần mạnh mẽ hơn so với người bình thường của cô, có lẽ lúc này đã mê mang bất tỉnh rồi.
Vì thế cô nắm lấy chiếc túi xách trên ghế sa lông xong liền đi ra ngoài. Mở cửa ra, Bạch Vi nhìn hành lang sâu thẳm, nhưng cũng không biết làm sao rời khỏi, chỉ có thể tùy tiện chọn một phương hướng rồi đi qua. Dọc theo đường đi đều cảm thấy con đường trước mặt chênh vênh, cô đỡ lấy vách tường, người dần bắt đầu mụ mị, trong lòng cũng có chút tuyệt vọng.
Vì sao lần này xuyên qua chuyện đầu tiên gặp phải lại là loại chuyện này?
Ngay lúc nghĩ như vậy, ở một ngã rẽ Bạch Vi liền đụng phải một người, đầu đập mạnh vào ngực đối phương, liền cảm thấy như đụng phải tường, chắc hẳn là một người đàn ông.
Trong lòng Bạch Vi căng thẳng, nhanh chóng ngẩng đầu lên. Trong mông lung, dường như cô thấy được một hình dáng rất quen thuộc, đó chính là gương mặt cô đã xem suốt mấy chục năm ở thế giới trước. Sau khi nhìn rõ, Bạch Vi thiếu chút nữa đã khóc òa lên.
Vội vàng ôm lấy anh, miệng không ngừng nói, "Giang Mạc, Giang Mạc, mau giúp em... Đầu em rất đau, em bị người hạ thuốc... Em rất nhớ anh... Rất rất nhớ!" Càng nói Bạch Vi càng mơ hồ, chính cô cũng không biết cô đang nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!