Editor: Ngạn Tịnh
"Đến đây nào, ăn nhiều một chút, ở trường thế nào? Ăn có ngon không? Có quen đyợc nhiều bạn không? Con đấy, mẹ cứ lo lắng tính cách con hướng nội, không thích nói chuyện, có chuyện gì cũng chỉ biết uất nghẹn trong lòng. Chuyện đó mẹ cũng không xa lạ gì, cho nên con muốn lên đại học, kết giao bạn bè hay quen bạn trai gì đó, mẹ đều không phản đối đâu, chỉ cần con vui vẻ là được rồi" Trên bàn cơm, Phương Nhược Vân nhấc đũa không ngừng gắp thức ăn vào chén Bạch Vi.
Bạch Vi ngẩng đầu nhìn bà một cái, người phụ nữ trước mặt tuy rằng tóc đã có vài sợi trắng, khóe mắt cũng bắt đầu có nếp nhăn, nhưng trên gương mặt vẫn có thể nhìn ra lúc trẻ bà rất đẹp, thân thiết cùng chân thành trong mắt cũng không phải là làm bộ, bà thật sự rất quan tâm Phương Bạch Vi. Đáng tiếc, trong lòng bà Phương Bạch Vi vĩnh viễn không thể so với con gái ruột Trình Bảo Nhi.
"Tất cả đều tốt, không có gì không vui, bạn cùng phòng cũng rất tốt, cũng xem như là bạn bè rồi. Bạn trai như mẹ nói tạm thời con chưa muốn tính tới, mẹ cũng không cần phải lo lắng nhiều đến vậy đâu" Bạch Vi cười nói. Cô nhớ rõ trong nguyên tác Phương Bạch Vi về nhà mỗi lần đều nói đến chuyện của Tống Ngạn với Phương Nhược Vân, muốn chia sẻ ủy khuất với bà, từ nhỏ tới lớn đều là như vậy.
Trong lòng Phương Bạch Vi người mẹ này chính là người thân cận với cô nhất, cũng là người thân duy nhất, cho nên bị một chút ủy khuất liền mong muốn tìm đến Phương Nhược Vân cầu lấy an ủi, đáng tiếc...
"Ách, vậy... Thật sao? Mẹ nghĩ là..."
Biểu tình Phương Nhược Vân giống như câu trả lời của Bạch Vi không phải đáp án mà bà muốn nghe, thậm chí những lời nói đã chuẩn bị tốt cũng bị Bạch vi cứ như thế mà nuốt xuống. Điều này làm cho Bạch Vi không khỏi cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ... Phương Nhược Vân biết tình huống của Phương Bạch Vi lúc ở trường? Bởi vậy mới có thể có ý tứ như vậy, ngoại trừ Trình Bảo Nhi, làm sao có người lại nói tình huống của cô cho bà chứ? Mà Trình Bảo Nhi vì sao lại làm chuyện nào?
Cứ thế tiếp tục nghiên cứu, Bạch Vi cảm thấy mình sắp nắm được mấu chốt.
"Gì cơ ạ?" Tuy rằng trong lòng đang luẩn quẩn trăm vòng, nhưng trên mặt Bạch Vi vẫn lộ ra một loại nghi hoặc bình thường.
"À, không có gì, không có gì. Mau ăn đi, mẹ đã nấu rất lâu đấy! Thức ăn trong nhà ăn ở trường dù thế nào cũng không thể đủ dinh dưỡng bằng thức ăn ở nhà, ăn nhiều một chút!" Loại biểu tình kia chỉ xuất hiện trong vài giây, Phương Nhược Vân lập tức vừa cười vừa nói.
Đêm khuya, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa.
Bạch Vi tắm rửa xong tựa vào giường nhìn đồng hồ, cũng đã hơn chín giờ, tay đè lại đầu vẫn còn đang âm ỉ, cũng không biết tối hôm nay Phương Nhược Vân có giống như trong nguyên văn muốn mạng của Phương Bạch Vi, đút cho cô thuốc ngủ hay không nữa.
Thật ra sau khi nhận kịch tình đầy đủ, cô cũng hiểu biết tâm nguyện của Phương bạch Vi. Kỳ quái là, tuy rằng cô thật bất hạnh, nhưng lại không hề có ý định muốn trả thù Phương Nhược Vân. Trong lòng cô đối phương vẫn mãi là mẹ của mình, tình thương từ nhỏ đến lớn cô cảm nhận được cũng không phải là giả dối, đối phương còn gắng sức cho cô ăn học, mùa đông dù tay chân đều nứt nẻ vẫn xoa đầu cô bảo không đau, có thứ tốt cũng đều để dành cho cô trước, sau đó bản thân mới ăn đồ thừa, cũng sẽ giúp cô về mảng học tập. Thậm chí so với Trình Bảo Nhi mà nói, cô còn hạnh phuc hơn. Dù sao Dương Y vẫn luôn bận rộn công việc rất ít thời gian kề cạnh con gái, thậm chí tình yêu của bà thể hiện qua vật chất là nhiều.
Nhưng đáng tiếc là, trong lòng Phương Nhược Vân, Trình Bảo Nhi vĩnh viễn chihs là con gái ruột của bà, quan niệm này đã thâm sâu vào trí óc, khắc sâu vào xương cốt. Nếu không đổi lại, mẹ con hai người nhất định sẽ không thể hạnh phúc.
Mà tâm nguyện của Phương Bạch Vi cũng rất đơn giản chính là hy vọng có thể sống một cuộc sống thật tốt. Sẽ không còn phải tự tii, không còn hương nội, có thể kết giao vài bạn tốt, còn muốn có một mối tình thật đẹp, sau đó đánh vỡ những lời lẽ sai trái của ả mệnh tiện kia, để cho Phương Nhược Vân nhìn kỹ một chút, cho dù xuất thân không tốt vẫn sẽ có được cuộc sống hạnh phúc.
Đối với Trình Bảo Nhi và Dương Y, cô ngay cả tên cũng không đề cập tới. Ở trong lòng Phương Bạch Vi chưa bao giờ muốn nhận lại Dương Y, cho dù đối phương là mẹ ruột của cô, cũng thật vô tôi, nhưng trong lòng vẫn luôn có điều gì đó ngăn trở. Có lẽ là vì lúc Trình Bảo Nhi bắt nạt cô đối phương vẫn luôn bày ra biểu tình dung túng, có lẽ bở vì bà đã thờ ơ khi cô ta sửa nguyện vọng của cô, có lẽ bởi vì biểu tình như đang nhìn hai con kiến của bà lúc hai mẹ con cô bị đuổi khỏi Trình gia.
Phương Bạch Vi tự ti, phần lớn cũng là do Dương Y mà ra, là do sự chèn ép vô hình của bà, sự lạnh lùng khinh miệt của bà tạo nên. Thậm chí cô còn chính tai nghe thấy Dương Y nói với Trình Bảo Nhi không cần tự hạ thấp mình so đo với cô, bởi vì hai người căn bản không cùng một tầng lớp. Cho nên trong tâm nguyện của Phương Bạch Vi mới không có sự tồn tại của Dương Y.
Bạch Vi xem hết toàn bộ tâm nguyện, lặng lẽ thở dài trong lòng. Xem ra duy tư của Phương Bạch Vi vẫn chưa thành thục, bất quá cũng rất hợp với lẽ thường, mặc kệ như thế nào cô cũng sẽ giúp cô hoàn thành thật tốt.
Ngay lúc Bạch Vi vừa nghĩ như vậy, cửa phòng bị người gõ. Bạch Vi mở cửa ra liền thấy, là Phương Nhược Vân. Mà làm cho cô lạnh tâm là, lần này trên tay bà vẫn bưng một ly sữa.
Điều này khiên cô có chút cảm giác không đáng cho Phương Bạch Vi. Cô gái ngốc, người mẹ này của cô như thế nào cũng muốn giết cô, vậy mà cô vẫn luôn nhớ đến điểm tốt của bà.
Thấy Bạch Vi nhìn chằm chằm vào ly sữa, chột dạ khiến biểu tình của Phương Nhược Vân có chút mất tự nhiên, nhưng bà vẫn đặt ly sữa lên bàn học.
"Đứa trẻ ngốc, nhìn cái gì vậy, chỉ là sữa thôi mà, mẹ nghĩ con lâu lâu mới về một chuyến phải bồi dưỡng thật tốt nên mới đi siêu thị mua một bịch. Nghe người ta nói, uống ly sữa nóng ngủ sẽ thấy ngon hơn, mẹ thấy con lúc ăn cơm cứ luôn nhu đầu, chắc là mấy ngày nay không ngủ được rồi, nhân lúc còn nóng thì mau chóng uống đi"
Bạch Vi nhìn bà giống như đã soạn ra bản thảo liền nói một hồi, liền nở nụ cười, "Được, lát nữa con sẽ uống, mẹ, mẹ thật là tốt với con quá" Nói xong còn tiến tới ôm bà.
Phương Nhược Vân giống như bị cái ôm này của cô dọa, không ngừng đẩy cô ra, "Cũng... cũng đã lớn đến vậy rồi, còn ôm ôm ấp ấp mẹ như vậy. Con... con... ngủ sớm đi! Mẹ ra ngoài trước..." Nói xong liền đi như chạy ra ngoài.
Bạch Vi nhìn thấy lúc quay đi ánh mắt của bà đỏ lên, nhưng cô cũng không gọi bà lại, dù sao sữa vẫn còn ở đây không phải sao?
Đóng cửa lại, Bạch Vi bưng ly sữa kia lên, dùng mũi ngửi, một mùi hương nồng nặc xông lên. Ngay nháy mắt ngửi thấy mùi hương đó, ngực đau xót, một cỗ bi thương khôn kể trong lòng liền tràn ngập ra, khiến cho cô muốn khóc.
Mãi cho đến khi Bạch Vi đổ ly sữa kia đi, chỉ còn lại một ít thuốc không hòa tan, cổ bi thương kia mới chậm rãi tan biến.
Gõ cái ly môt cái, Bạch Vi đột nhiên có chút muốn cười. Cũng mệt cho Phương Nhược Vi tin tưởng bà, đống thuốc ngủ còn chưa hòa tan hết, vậy mà bà ta liền cứ thế bưng vào.
Một đêm này, Phương Nhược Vân không thể nào ngủ được, vẫn nằm trên giường mà khóc. Cho dù có ngủ được, khoảng hai phút sau lại bừng tỉnh, nếu không thì sẽ nằm lăn lộn trên giường. Cứ như thế đến bốn giờ sáng rốt cuộc ngồi dậy, mặc thêm quần áo, mang dép ra ngoài, bà muốn xem Phương Bạch Vi.
Lại không ngờ vừa mở cửa ra liền thấy phòng khách sáng trưng, Bạch Vi thế nhưng lại ăn mặc chỉnh tề ngồi trên bàn ăn, dưới chân cô là đống hành lý đã thu xếp ổn thõa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!