Chương 49: (Vô Đề)

Sóng gió đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.

Lý Nhiễm bận bịu ở sau bếp, không hề hay biết với chuyện xảy ra ở trên mạng, đến khi Mục Tuyết gọi điện tới, cô lên mạng tìm, bài đăng đã bị xoá sạch không còn gì cả.

Cô đi ra từ nhà bếp, người trong tiệm vội vàng bỏ điện thoại xuống, ánh mắt né tránh chột dạ không dám nhìn cô. Mục Tuyết ở đầu dây bên kia không ngừng quở trách cô không có để làm đi ghi hình chương trình giải trí gì, cô im lặng nghe, đeo tai nghe vào.

Mặc dù bài đăng đã xoá sạch, nhưng vẫn có rất nhiều quần chúng ăn dưa và fan hâm mộ đang thảo luận không biết mệt. Lý Nhiễm liên tục nhìn xuống, vẫn là những giọng nói quen thuộc kia, dù rằng những năm này cô đã nhìn nhiều cũng nghe nhiều, nhưng nhớ đến ánh mắt vừa nãy Tiểu Vi bọn họ nhìn cô, trong lòng khó tránh khỏi chán nản.

Mục Tuyết vừa cúp điện thoại, điện thoại của Cao Lãng liền gọi đến.

Cô nghĩ, anh hẳn là đã biết chuyện này, cho nên bài đăng mới xóa nhanh như vậy, nếu anh đã biết rồi, cô không cần lo lắng tiếp sau đó sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Cao và Cao Quý Đồng nữa.

Điện thoại vẫn đang đổ chuông, cô thực sự không muốn nghe máy.

Triệu Dục vội vàng đến tiệm, nhìn thấy Lý Nhiễm một mình ngồi trên bậc thềm góc sân. Tiếng chuông cố chấp cuối cùng cũng dừng lại, anh ấy nhẹ nhàng gọi tên cô, cô ngẩng đầu đang chôn vùi lên, ánh mắt có chút ngờ nghệch.

Ngoại trừ có chút hoang mang, Lý Nhiễm có vẻ không buồn lắm.

Sau khi Triệu Dục biết chuyện này, ngay lập tức đến tìm cô, đôi mắt cười không còn nữa, tràn ngập áy náy và lo lắng.

"Xin lỗi, Tiểu Nhiễm. Nếu không phải anh, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra." Nói cho cùng, Lý Nhiễm vì giúp đỡ anh ấy mới đến tham gia chương trình giải trí ghi hình, mà trong lòng anh ấy có một chút tư lợi, chỉ có bản thân biết.

Trong sân nổi lên một cơn gió, vào buổi chiều ánh nắng hừng hực, thổi qua mặt nóng rát.

Lý Nhiễm nhớ đến thời gian này năm trước, cô gặp lại Triệu Dục. Mặc dù vẫn bị mắc kẹt trong vũng bùn, nhưng đã có dũng khí bò ra.

"Anh Triệu Dục, chuyện này đối em không sao cả, anh đừng trách bản thân." Triệu Dục lại không biết những chuyện quá khứ kia của cô, là bản thân cô đồng ý muốn giúp đỡ, sao có thể trách anh ấy được.

Vẻ mặt cô cô đơn, Triệu Dục nhịn không được an ủi: "Tiểu Nhiễm, đừng để ý đến đám người kia nói lung tung trên mạng."

Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: "Anh Triệu Dục, nếu em nói với anh, những gì bọn họ nói gần như đều là sự thật thì sao?"

Triệu Dục trầm mặc.

"Em chưa bao giờ kể cuộc sống trước kia của em với các anh, bởi vì nó rất xấu xa. Em sợ các anh biết rồi, cũng sẽ khinh thường em giống như những người khác." Lý Nhiễm khó khăn nói xong, đôi mắt đỏ hoe.

"Anh ấy không tốt với em, là vì em giấu anh ấy sinh Quý Đồng, khiến anh ấy không thể ở bên cô gái mà mình thích. Mẹ em đưa em đến trường học quý tộc, chính là muốn để em kết bạn với những người có tiền. Mặc dù em không muốn, nhưng em không dám chống lại bà ấy. Kỳ thực bà ấy cũng là mẹ em, em hiểu rõ bà ấy như vậy, lúc bà ấy dỗ em sinh Quý Đồng, em đã nghĩ đến bà ấy sẽ không dễ dàng vứt bỏ, nhưng em vẫn giả vờ không biết gì, sống trong lời nói dối của bà ấy, bởi vì em sợ."

"Em không thể gánh nổi cảm giác tội lỗi phá đứa bé, cũng không thể đảm đương nổi trách nhiệm sinh con. Em không còn cách nào phải thản nhiên đối mặt, bởi vì em không giữ mình được, liên luỵ đến một sinh mệnh vô tội. Hơn nữa, cho dù em biết anh ấy không thích em, lúc mang thai Quý Đồng, em vẫn không nhịn nổi mong đợi."

"Em từng mong đợi, anh ấy sẽ trở về bên cạnh em vì con."

Lý Nhiễm chưa bao giờ nói những lời này với bất kỳ ai, nói đến mấy từ cuối cùng bắt đầu nghẹn ngào. Cô dùng tay che mặt lại, quay người lại không muốn để Triệu Dục nhìn thấy bộ dạng cô lúc này.

Triệu Dục ngồi tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Hồi lâu, lại nghe thấy cô run rẩy nói: "Anh Triệu Dục, đây mới là con người thật của em. Em không tốt giống như trong tưởng tượng của các anh."

Cô đã nghĩ rằng chỉ cần rời xa nhà họ Cao và cái giới đó, cuộc sống của cô có thể bắt đầu lại. Qua chưa bao lâu, cô đã có thể lấy được giấy ly hôn. Cô đã quen biết những người bạn thật lòng đối xử với cô như Triệu Dục và Tiểu Vi, bọn họ hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cô.

Nhưng quá khứ cứ mãi quấn lấy cô, khiến cô không thể không nghĩ lại, có phải vì cô vẫn luôn lừa đối mình hay không, mới không có cách nào bước ra khỏi quá khứ.

Triệu Dục nghe thấy tiếng khóc nhỏ xíu, quay người lại không nhìn cô. Dù biết điều gì nên làm nhất lúc này cũng không được nói, nhưng trong lòng thay đổi tâm trạng lạ, khiến anh ấy không nhịn được lên tiếng: "Cần mượn vai anh dựa một chút không?"

Lý Nhiễm lắc đầu hết sức, Triệu Dục không nhìn được.

Anh ấy lại hỏi: "Cần khăn giấy chứ?"

Không bao lâu một bàn tay trắng mịn mềm mại run rẩy đưa ra, trái tim của Triệu Dục mềm nhũn đến nỗi rối tinh rối mù, anh ấy muốn nắm chặt bàn tay này, nhưng lý trí nói với anh ấy không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!