Lý Nhiễm là một người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng thế giới này khắp nơi đều là bụi, dù cô cố gắng dọn sạch, vẫn không có cách nào có được một nơi sạch sẽ.
Lý Nhiễm hồi lâu không nói gì, khiến Cao Lãng bắt đầu suy nghĩ mình lại làm sai chỗ nào. Nhưng đây đã là chuyện rất lâu trước kia, nếu không phải cô hỏi, ngay cả cái người tên Lý Minh Bác kia anh cũng không nhớ được.
"Anh ta từng bắt nạt em sao?" Nghĩ đến đây, sắc mặt Cao Lãng trầm xuống.
Lý Nhiễm lập tức lắc đầu.
Cao Lãng không tin, nghĩ rằng thằng cha kia có lẽ vẫn chưa đi xa, bây giờ để anh quay vẫn còn kịp, anh nhấc chân sắp đi, Lý Nhiễm không kịp sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn, vội vàng kéo cánh tay anh lại.
"Em không cần sợ, anh không đánh anh ta." Cao Lãng nhẹ giọng trấn an, nhưng ánh mắt rất ác liệt, có cách để trừng trị người ta.
"Anh ta không ức hiếp em." Lý Nhiễm đành phải giải thích.
Cô cụp mắt xuống, chán nản nói: "Em chẳng qua là mới biết anh ta từng xin tiền anh, cho nên hỏi anh thử."
"Tại sao anh có thể cho anh ta tiền."
Khi đó có lẽ là lúc anh ghét cô nhất, tại sao anh có thể để ý đến Lý Minh Bác chẳng liên quan chút nào.
Ánh mắt Cao Lãng né tránh, nghĩ đến lúc đó tâm trạng anh buồn anh, Lý Minh Bác đúng lúc gặp được, tự xưng là người nhà vợ của anh. Anh cười không chút để ý, hung dữ sỉ nhục anh ta một phen, ai ngờ Lý Minh Bác căn bản không quan tâm, anh bảo anh ta bơi khoả thân ở trước mặt mọi người, anh ta lập tức cởi quần áo ra. Anh hiếm khi thấy ai có thể làm đến mức này vì tiền, người bên cạnh cũng cười nhạo, anh rất nhanh liền mất hết hứng thú, lại căm tức anh ta là người nhà họ Lý, ném tiền đuổi anh ta đi, cũng không cho phép ai nhắc đến nữa.
Bởi vì ở đất khách quê người, chuyện này dần dần bị người ta quên mất. Cũng bởi vì hổ thẹn, sau khi Lý Minh Bác về nước, không nói với người trong nhà chuyện này. Lúc đó anh ta bởi vì đến Las Vegas xoã một vòng với người khác, còn nợ tiền thua cược, có lẽ Cao Lãng gây nên tổn thương cho anh ta không nhỏ, mặc dù sau đó anh ta vẫn u mê ăn chơi hưởng lạc, nhưng không dám làm ra chuyện gì quá mức nữa, bố của Lý Minh Bác vẫn cho rằng anh ta đã thông suốt nhờ đi học ở nước ngoài.
Lý Minh Bác kiêng dè Cao Lãng, cũng coi như tái sinh vì tiền của anh, không dám mang hận anh. Theo thời gian trôi qua, để dần quên đi chuyện đó, anh ta bắt đầu khoác loác một chút, bạn bè bên cạnh anh ta không biết ngọn nguồn đều tin, chuyện này dường như thật sự trở thành như những gì trong miệng anh ta.
Cao Lãng xưa nay luôn thẳng thắn, làm thế nào cũng không có cách nói ra sự thật với Lý Nhiễm, nhưng anh lại không muốn nói dối, chỉ có thể né tránh ánh mắt của Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm không phải muốn can thiệp gì, chỉ là cảm thấy chuyện này khiến cô có chút khó xử. Mặc dù ở trong lòng Cao Lãng, ấn tượng về cô không tệ nhưng điểm này không tốt, hơn nữa sau này hai người chẳng dính dáng gì, thế nhưng giữa bọn họ từ đầu đến cuối vẫn dính líu Cao Quý Đồng, cô không hy vọng sau này Cao Quý Đồng bị ảnh hưởng việc này.
"Chuyện trước đó thì em không biết, mặc dù ông anh từng đồng ý với em, sau này sẽ không thấy chết không cứu với nhà họ Lý, nhưng bình thường ai đó tìm anh xin tiền hay đòi lợi ích, hy vọng anh đối đãi như thường, không cần bận tâm đến Quý Đồng. Ở chỗ người nhà họ Lý, em với mẹ chỉ là người ngoài, những lời mà em nói sẽ không có ai lắng nghe, cho nên mong anh có thể hiểu, em không thể ràng buộc bọn họ được."
Cao Lãng nghĩ rằng cô đã biết chuyện anh từng làm nhục Lý Minh Bác, mặc dù người đó không quan trọng, nhưng cũng có quan hệ với tên của cô, anh không có cách nào bác lại mình không phải giận cá chém thớt. Nghe thấy lời nói của cô, trái tim đang treo lơ lưng lập tức thả lỏng một chút, anh ngược lại nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, nở nụ cười nịnh hót: "Không cần nói nghiêm túc như vậy, trước kia anh cũng không tốt với bọn họ, sau này sẽ chú ý chừng mực."
Lý Nhiễm thấy anh cũng không để ý, nghiêm túc nói một lần nữa.
Nụ cười nịnh hót của Cao Lãng cứng ngắc trên mặt.
"Anh biết vấn đề giữa chúng ta là gì không?"
Lý Nhiễm bình tĩnh hỏi anh, anh đờ đẫn lắc đầu.
Giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề, Ứng Thanh Hề, Mục Tuyết, Cao Quý Đồng, quá nhiều vấn đề trộn lẫn cùng nhau, khiến cho cô và anh đều phân rõ rốt cuộc đâu mới là vấn đề lớn nhất.
Là anh nhớ mãi không quên Ứng Thanh Hề? Là cô vẫn để tâm anh vì Ứng Thanh Hề vẫn luôn phớt lờ cảm nhận của cô? Là sự đau khổ khi cô yêu đơn phương không có ai biết? Là anh từng có thái độ tồi tệ với cô? Là anh thờ ơ lãnh đạm với mẹ con họ nhiều năm như vậy? Là anh kiêu căng với cô và Mục Tuyết? Hay là cô căn bản không biết rốt cuộc tình cảm anh đối với cô là gì?
"Cao Lãng, anh chưa bao giờ hiểu rõ em. Anh không biết em cũng là một người bình thường có ưu và khuyết điểm. Anh chỉ muốn em xuất hiện ở trong thế giới của anh khi anh cần và biến mất trong thế giới của anh khi không cần. Anh chỉ thích em trước đây nghe lời, em đối với anh mà nói chỉ là một đồ vật. Anh chưa bao giờ coi em là một cá thể độc lập giống như anh."
"Sự yêu thích của anh đối với em, là bố thí." Cho nên anh vẫn luôn thấy rằng, chỉ cần anh tốt với cô, cô sẽ lại quay về bên cạnh anh.
"Em không cần loại bố thí này của anh. Cũng mong anh có thể hiểu rõ, có những chuyện nhất định không thể quay về như lúc trước. Em đã không còn là Lý Nhiễm của lúc trước rồi. Anh không cần phải lấy lòng em nữa, chuyện tối qua đối với em mà nói cũng không quan trọng lắm. Em là người trưởng thành, cũng có nhu cầu sinh lý."
Lý Nhiễm nói xong thì đi về phía trước, Cao Lãng sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Đèn đường đầu hẻm kéo dài bóng của anh, anh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, không có cách nào tiếp thu lời của cô.
Lý Nhiễm kiên quyết đi về phía trước, không quay đầu lại. Hai mắt cô ngấn lệ mờ mịt, nghĩ tới những lời ban ngày của Triệu Dục, cảm thấy rất buồn.
Triệu Dục nói cô đơn thuần, cô cũng biết trên đời không có bao nhiêu tình yêu đơn giản và đơn thuần. Cô rất hiếu kỳ, tại sao đã trải qua rất nhiều năm rồi, cô vẫn lóng ngóng như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!