Chương 35: (Vô Đề)

Cao Lãng lái xe nhanh, nhưng chạy nhanh hơn nữa thì khi vào thị trấn nhỏ cũng đã gần 10 giờ tối.

Lý Nhiễm đã lâu chưa trở về, lúc nhìn thấy cột mốc vào thành phố, cảm giác quen thuộc ùa vào lòng. Lúc này Cao Quý Đồng tỉnh dậy, trong mắt phản chiếu ánh đèn rực rỡ của thị trấn nhỏ.

Cao Quý Đồng ngủ cả dọc đường, tinh thần tốt hơn nhiều, nhưng cậu vẫn không muốn nói chuyện lắm. Cậu không phải cố ý như vậy, chỉ là không hứng thú với cái gì, đối mặt với sự quan tâm của Lý Nhiễm mới miễn cưỡng ứng phó.

Ban đầu Lý Nhiễm vẫn sẽ tìm một vài chủ đề dẫn dắt cậu nói chuyện, sau đó thấy cậu thực sự không muốn nói thì cũng im lặng.

Trong lòng Cao Lãng nặng trĩu, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười vô lo vô nghĩ. Anh biết Cao Quý Đồng không thèm để ý đến anh, hỏi Lý Nhiễm: "Chúng ta sắp đi đâu, em cho địa chỉ đi."

Lý Nhiễm cố lắm mới điều chỉnh được cảm xúc, chỉ là đầu óc vẫn còn mơ hồ phản ứng khá chậm, hồi lâu không có phản ứng, Cao Lãng thấy cô như vậy cũng không hỏi nữa, dừng xe ở bên đường, bắt đầu kiếm chỗ ăn cơm.

Trời đất rộng lớn, việc ăn cơm lớn nhất.

Cao Lãng ghét bỏ đồ ăn ở khu nghỉ ngơi và trên đường không ngon, Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng đều không có khẩu vị gì, trên đường đi, ba người chỉ ăn chút bánh mì, uống chút nước lót dạ, Cao Quý Đồng không thấy đói, Lý Nhiễm chỉ lo buồn, quên mất việc ăn cơm.

Nhưng Cao Lãng vẫn nhớ phải cho hai mẹ con họ ăn.

"Cá nướng? Canh chua cá? Cá hoa tiêu?" Cao Lãng lướt trang web điện thoại, chau mày, "Lý Tiểu Nhiễm, sao chỗ ở của các em cứ gây khó dễ với cá thế."

Thị trấn nhỏ gần nước, một dòng sông quanh co vắt ngang qua thị trấn, hầu như quán ăn và quán rượu ở bờ biển đều làm cá, quê hương của Lý Nhiễm nổi tiếng với làm cá. Ngược lại Cao Lãng không phải không thích ăn cá, nhưng thích thịt có cảm giác nhai hơn, Lý Nhiễm biết sở thích của anh, bèn nói: "Cũng có món khác."

"Sao tôi không thấy." Anh đã lướt cả buổi, trên trang web vẫn toàn là cá, Lý Nhiễm xa nhà sớm, không am hiểu lắm đối với mọi thứ ở đây, Cao Lãng đưa điện thoại cho cô, dựa theo ký ức, cô tìm thấy chỗ bố thường dẫn cô đi lúc nhỏ.

"Anh ăn sườn non nướng chứ?"

"Thịt bò? Hay là thịt cừu?"

"Hả?" Lý Nhiễm chưa kịp phản ứng, Cao Lãng muốn gõ đầu cô, "Sườn non cừu hay là sườn non bò?"

Lý Nhiễm nghĩ một lát, nói: "Thịt heo."

"…"

"Còn có món nào khác không?"

"Anh ăn gà quay không?"

Cao Lãng lắc đầu.

"Tôm thì sao?"

Vẫn lắc đầu.

Lý Nhiễm cảm thấy anh quá kén chọn, không muốn để ý đến anh chút nào.

Cao Lãng thở dài, "Lẽ nào ở chỗ các em, không có một quán nào làm tất cả mọi thứ sao?"

Khi trăng lên, chính là lúc thị trấn nhỏ náo nhiệt, phần lớn mọi người đều kết thúc một ngày làm việc, sum họp cùng gia đình và bạn bè.

Lý Nhiễm chỉ đường, đến một con đường hàng quán ăn vặt, bên trong có một quán ăn cũ Cao Lãng chỉ đích danh yêu cầu, cửa hiệu lâu đời ở vùng này, làm đủ loại thịt.

Dừng xe ở ngoài đường, Lý Nhiễm dắt tay Cao Quý Đồng xuống xe, Cao Lãng đóng cửa xe lại, đi theo sau hai mẹ con họ.

Đường phố đông nghịt, càng đi vào trong thì càng nhiều người, vóc người Lý Nhiễm không cao lại còn gầy, bị người khác đâm vào mấy lần, Cao Quý Đồng kẹp ở giữa người lớn, gần như không nhìn thấy người, Cao Lãng bế cậu lên, cậu hết sức kháng cự giãy giụa một lát, cậu đã lớn như vậy rồi, không cần bế, nhưng biển người chen chúc đến nổi cậu khó mà xuống, Lý Nhiễm lại ở bên cạnh nói: "Quý Đồng, trước cứ để bố bế con, khi nào đi qua người ta rồi xuống."

Cao Lãng rất cao, Cao Quý Đồng có vẻ nhỏ bé ở trước mặt anh. Cậu có chút không vui, nhưng không muốn thu hút ánh nhìn ở nơi đông người, kéo mũ lại, che đi khuôn mặt nhỏ.

Cao Lãng chẳng hề để ý đến khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của cậu, lắc lư, trêu cậu: "Ôm chặt vào nhé, nếu không lát nữa ném con xuống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!