Chương 31: (Vô Đề)

Bữa cơm ăn không có vị kết thúc, Lý Nhiễm thương lượng với Cao Lãng: "Tối nay Quý Đồng ở với em, không theo anh về có được không?"

Cao Lãng muốn nói không được, nhưng đối mặt với Cao Quý Đồng vẫn thu liễm một chút, miễn cưỡng ừ một tiếng, Lý Nhiễm khẽ nói cảm ơn.

Tiếng cảm ơn này nghe thực sự chói tai.

Lý Nhiễm bảo Cao Quý Đồng đeo balo lên chuẩn bị rời đi, Cao Lãng cũng tiện thể đứng dậy, "Tôi tiễn hai mẹ con."

Hôm nay Lý Nhiễm ngồi xe Triệu Dục đến, không lái xe, nhận được ánh mắt của Cao Lãng cũng không từ chối.

Mỗi lần bọn họ gặp nhau, nói đến chuyện ly hôn luôn cụt hứng bỏ về, nhưng cứ trì hoãn như thế cũng không phải là cách, cũng phải nghĩ cách để hai bên có thể chấp nhận.

Lý Nhiễm chỉ muốn giải quyết vấn đề, chỉ cần ôm lấy thái độ này, cảm xúc nhiều đi chăng nữa cũng có thể phớt lờ. Mà cô cảm thấy mấy lần ra về không vui đã khiến sự kiên nhẫn của Cao Lãng dần dần biến mất.

Anh là một người không kiên nhẫn lắm, chỉ chấp nhất với những việc mà mình thích, cô biết anh không hề muốn tiêu tốn quá nhiều tinh lực vào chuyện của mình. Cô không phải là Ứng Thanh Hề, không đáng để anh chờ đợi lâu, nhượng bộ, nhớ mãi không quên.

Cao Lãng đưa bọn họ về đến khu chung cư, Cao Quý Đồng vừa về chỗ ở đã tắm rửa, Lý Nhiễm vào phòng tìm quần áo cho cậu, chỉ còn Cao Lãng ở phòng khách quan sát nơi nhỏ bé này.

Căn phòng bài trí theo phong cách trước sau như một của Lý Nhiễm, tươi mới ấm cúng. Trên bàn trà bày hoa tươi, có thể nhìn thấy người chủ dày công nghiên cứu, kết hợp cắm chúng theo tâm trạng và môi trường.

Cô thỉnh thoảng loay hoay với những thứ này, lại không có thời gian liên lạc với anh, mỗi lần gặp nhau đều vội vội vàng vàng, dường như còn bận hơn cả anh.

Anh đứng một lúc, Lý Nhiễm đã tìm thấy quần áo cho Cao Quý Đồng.

Cao Quý Đồng không thường xuyên đến đây, Lý Nhiễm cầm theo quần áo đi vào, cậu vừa mới cởi áo khoác ra, đợi đến khi cô tìm thấy sữa tắm và khăn mặt cho Cao Quý Đồng, Cao Quý Đồng liền giục cô nhanh ra ngoài, cô xoa đầu cậu rồi đóng cửa lại, thở ra một hơi thật dài rồi mới đi về phía phòng khách.

Cao Lãng rất tự giác ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tâm trạng của Lý Nhiễm đã không còn rối bời nữa, chầm chậm đi tới, hỏi: "Anh muốn uống nước hay cafe?"

Cô đi về phía máy lọc nước, Cao Lãng không đáp, cô bèn lấy ly dùng một lần rót cho anh ly nước.

Nước đặt ở bàn trà trước mặt anh, Lý Nhiễm ngồi trên sô pha cách xa anh nhất. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Lý Nhiễm trầm lặng một lúc, chủ động phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo, "Anh muốn nói chuyện bây giờ hay đợi một lát nữa?"

Cao Lãng nghe thấy lời này, tâm trạng vốn miễn cưỡng nguôi ngoai lại bắt đầu cuồn cuộn, "Em biết tôi không hề kiên nhẫn mà, có những lời không cần tôi lặp lại nữa nhỉ."

Những lời này cứ nói đi nói lại, anh thực sự rất phiền.

Quả nhiên giống như Lý Nhiễm dự đoán, cô cũng không nói nhiều nữa, đưa ra át chủ bài cuối cùng: "Em sẽ không nhượng bộ quyền nuôi dưỡng Quý Đồng, nếu anh vẫn không chấp nhận, muốn làm thủ tục pháp lý, vậy thì em cũng chỉ có thể sẵn sàng. Em nghĩ có lẽ luật sư đã nói với anh rồi, toà sẽ thiên về người mẹ, càng huống hồ Quý Đồng vẫn luôn theo em, nếu toà hỏi thằng bé, xác suất cao thằng bé sẽ chọn em, lợi thế của anh không lớn.

Chỉ là, nếu đi đến bước này, tổn thương với Quý Đồng là lớn nhất, em vẫn mong anh có thể suy nghĩ lại."

Cao Lãng chưa từng nghĩ, cho dù đến bây giờ, Lý Nhiễm vẫn chọn muốn ly hôn.

"Được thôi, nếu em đã không quan tâm đến thằng bé, vậy thì tuỳ em là được rồi." Cao Lãng ghét nhất người nào muốn nắm thóp anh, nếu cô đã không để ý đến Cao Quý Đồng, vậy anh cứ thuận theo cô là được.

Chuyện đã đến nước này, Lý Nhiễm từ bỏ sự ảo tưởng cuối cùng. Nói không buồn là lừa dối, bởi vì cô nghĩ anh ít nhất cũng có, dẫu chỉ có chút quan tâm đến Cao Quý Đồng.

Cao Lãng cho rằng cô sẽ buồn, nhưng cô chỉ bày ra vẻ mặt thất vọng.

"Được thôi. Em đã tìm luật sư rồi, chúng ta, gặp ở toà đi." Lý Nhiễm nói ra câu này, dùng hết sức lực cả người, suy sụp tinh thần sụp vai xuống, không nói nữa.

Cao Lãng muốn nói gì đó, lúc này điện thoại lại đổ chuông, Lý Nhiễm không nhìn anh nữa, một bộ dạng không còn gì để nói.

Anh lấy điện thoại ra xem, là Ứng Thanh Hề.

Khi nhìn thấy ba chữ này, anh sững lại một chút. Đã rất nhiều năm cô ta không gọi điện cho anh, lâu đến nỗi lúc anh nhìn thấy ba chữ này có một loại cảm giác không chân thật.

Lý Nhiễm nghe thấy điện thoại anh reo, từ trên sô pha đứng dậy, khóe mắt thấy vẻ mặt anh đờ ra, cô nhìn anh lâu hơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!