Chương 3: (Vô Đề)

Tin tức Cao Lãng trở về nhanh chóng truyền đến tai Mục Tuyết.

Vào các kỳ nghỉ hè dạo trước, ít nhất Mục Tuyết sẽ dẫn Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng du lịch đây đó một lần, nhưng hiện giờ, bà ta cũng chẳng vội đưa Cao Quý Đồng về nhà mình, mà kéo Lý Nhiễm đến trung tâm thương mại, sắm sửa hết món này đến món kia.

Bẩm sinh Mục Tuyết có khiếu thẩm mỹ tốt, Lý Nhiễm nào được thừa hưởng từ mẹ mình, bà ta bất lực nghĩ ngợi: "Thường ngày nhếch nhác thì thôi, nhưng bây giờ Cao Lãng về rồi, con ăn mặc như này, không ổn tí nào."

Trong mắt của Mục Tuyết, vẻ lôi thôi tương đương với việc không biết cách ăn diện, chẳng biết cách trang điểm. Có thể chuyện này khiến người khác khó tin, nhưng kể từ khi Lý Nhiễm có ký ức đến nay, cô rất hiếm thấy mẹ mình để mặt mộc không son phấn. Lúc nào bà ta cũng phải thanh lịch và xinh đẹp, chỉnh tề và quý phái, thậm chí nếu đang bệnh, bà ta cũng sẽ hỏi Lý Nhiễm, tóc mình có rối hay không, sắc mặt mình có bợt bạt gì chăng, sau đó bà ta vẫn chật vật đứng dậy soi gương, để bảo toàn hình tượng của bản thân là, mỹ nhân ốm yếu không vương chút xuề xòa.

Lý Nhiễm cứ như con rối xoay mòng mòng theo bà ta, thử từng bộ quần áo, dẫu biết mình đang làm việc vô nghĩa, nhưng cô cũng không phản đối, ít nhất đổi lại được niềm vui cho mẹ mình trong chốc lát.

Mục Tuyết thỏa mãn vô cùng, mạnh dạn quẹt thẻ thanh toán. Trước kia, bà ta còn lo lắng rồi do dự, đâu dám thẳng tay chi tiêu, nhưng nay đã khác xưa, ai ai cũng phải nể mặt bà ta, nào quản được bà ta.

Lý Nhiễm kể bà ta nghe mỗi việc bọn họ sẽ chuyển tới biệt thự Gia Lâm, không đề cập đến kế hoạch ly hôn, nên đối với Mục Tuyết, chuyện tốt mình mong mỏi nhiều năm giờ đã thành sự thật. Tuy Lý Nhiễm đã gả vào nhà họ Cao, nhưng suy cho cùng, việc kết hôn lấy chồng cũng đâu vẻ vang gì, có một số người, chỉ kiêng dè ngoài mặt, quay lưng lại thì buông mấy lời khó nghe, về sau lọt vào tai bà ta, và khi đã nghe quá nhiều lần rồi, bà ta không kiềm được cơn giận dữ.

Lý Nhiễm đang thử một đôi cao gót, giày rất cao, sau khi miễn cưỡng đứng dậy đi tầm hai bước, cô đã loạng choạng, khiến cho Mục Tuyết ngao ngán lắc đầu. Bà ta nhờ người đổi một đôi khác thấp hơn chút, soi kiểu nào cũng không đúng ý mình, rồi ngó về phía Lý Nhiễm đương ngồi bên kia xoa mắt cá chân, trên gương mặt xinh đẹp ấy là ánh nhìn vô hồn, vừa lộ vẻ thẫn thờ, vừa chẳng có chút nét cười gì, ai thấy rồi cũng sẽ sa sút tâm trạng theo thôi, sao người khác có thể thích được cơ chứ.

Bà ta thở dài, bảo nhân viên hãy lấy mẫu mới.

Con gái của mình, tuy tức nhưng vẫn đau lòng, bà ta qua ngồi cạnh cô: "Thế nào? Con sợ à?"

Từ khi Lý Nhiễm cấn bầu với Cao Lãng, gả vào nhà họ Cao, rồi Cao Lãng bị đuổi ra nước ngoài. Về mặt giấy tờ, đôi bên đã thành vợ chồng trong mấy năm qua, nhưng trên thực tế là, có thể đếm được số lần họ gặp nhau nói chuyện, cộng với việc ký ức sau mỗi lúc chạm mặt ấy cũng không vui vẻ gì, nếu cô sợ thì cũng bình thường thôi.

Hơn nữa, ai nấy đều biết Cao Lãng ghét cô.

Từ tấm bé, tính nết của Lý Nhiễm đã yếu đuối, có được ngày hôm nay, xem như là do bà ta ép buộc, nhưng Mục Tuyết chưa từng hối hận, bà ta nghiến răng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Con đấy, sao lại sợ nó, đó là chồng của con mà, con phải nghĩ cách làm sao để khiến nó thích con lần nữa chứ."

Lý Nhiễm nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, nhưng cô cũng bất lực. Mục Tuyết còn ngây thơ hơn cả cô, cho rằng Cao Lãng có tình cảm với con gái mình.

"Mẹ, con ưng chiếc váy vừa nãy, mình mua nhé."

"Con thích thì cứ lấy, nhưng màu đó nhạt nhòa lắm, không hợp với con đâu, hay là mặc chiếc mà mẹ chọn cho con đi, biết chưa?"

"Dạ, con biết rồi."

Sau khi lựa quần áo, Lý Nhiễm còn phải theo Mục Tuyết sang nơi khác để mua túi. Cô kéo mẹ, lúc đến trước thềm cửa hàng, đã thấy hai cô gái trẻ xinh đẹp khác bước vào rồi.

Mục Tuyết nhìn rõ gương mặt của một cô nàng trong đấy, bà ta chợt hiểu. Tuy chẳng cần thiết phải chuốc bực bội vào người, nhưng phản ứng của Lý Nhiễm khiến bà ta không hài lòng chút nào: "Đã lỡ gặp rồi, con cần gì phải ngại cô ta, cô ta cũng đâu có ăn thịt con."

Mây tầng cao nào để ý đến lớp bùn đất dưới chân, trông Lý Nhiễm ra sao, e rằng cô ta cũng chẳng nhớ rõ, chứ đừng nói đến việc sẽ làm phiền cô. Nhưng mỗi lần Lý Nhiễm chạm mặt cô ta, cô vẫn luôn hổ thẹn, không tài nào bình tĩnh được.

Bên cạnh đó, cô đã hứa với Cao Lãng, sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt Ứng Thanh Hề.

Khoảnh khắc Cao Quý Đồng biết được việc mình phải chuyển đến sống với Cao Lãng, cậu nhất thời chẳng tiêu hóa nổi tin tức này. Cậu chớp đôi mắt sáng ngời hỏi Lý Nhiễm: "Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải dời tới nơi khác ở vậy, nếu ông cố nhớ con thì làm sao đây?"

"Ông cố nhớ con thì sẽ đến thăm con, con có thể quay lại bên này nếu nhớ ông. Trước kia, bố vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, bây giờ bố trở về rồi, chúng ta phải sống cùng nhau. Nhìn qua Vương Tử Hiên và Triệu Tề Vũ đi, hai nhóc đó đều sống cùng bố mẹ của mình mà."

"Nhưng …" Trước mặt Lý Nhiễm, Cao Quý Đồng chẳng thể thẳng thắn là cậu ghét người ấy, kìềm nén cả buổi, bèn nói: "Con không muốn chung đụng với ông ấy."

Lý Nhiễm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc bảo: "Quý Đồng ơi, hồi đấy bố bận rộn quá nên mới không có thời gian bên cạnh con. Còn bây giờ, bố đã quay về đây làm việc rồi, không giống như trước nữa đâu."

Người ấy có thời gian hay không, Cao Quý Đồng nào quan tâm chứ, cậu nhìn Lý Nhiễm rồi dè dặt hỏi: "Mẹ ơi, có phải mẹ, không muốn ở đây ạ?"

Lý Nhiễm buồn lòng, so với tưởng tượng của người lớn, con cái hiểu chuyện hơn nhiều.

Cô nặn ra một nụ cười: "Bị con nhìn thấu rồi, Quý Đồng thật thông minh."

"Ừa thì, Quý Đồng này, mẹ cũng không biết phải giải thích ra sao. Đây là chuyện của người lớn, có lẽ con không thể hiểu được. Ông cố con ấy à, ông đối xử với mẹ rất tốt, nhưng mà…" Cô nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ: "Do mẹ còn trẻ, và người ở độ tuổi như mẹ thường khao khát tự do. Mẹ vẫn muốn chơi qua đêm mà không cần phải xin phép ai, thèm món nào thì có thể ăn món đó, dù là gà rán hay tôm hùm đất.

Tuy thế, sao mẹ có thể làm những việc này khi ở với ông cố và mấy vị quản gia lớn tuổi được, mọi người sẽ không hiểu rồi lo lắng nữa. Mẹ nói vậy, con hiểu ý mẹ chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!