Gần sát cuối năm, Cao Lãng bận đến nỗi chân không chạm đất, Lý Nhiễm cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Việc kinh doanh của cửa tiệm tốt đến không ngờ, mỗi lần Mục Tuyết đến, Lý Nhiễm đều kéo dài thời gian ở sau bếp, đối với chuyện ở ngoài cũng chẳng quan tâm.
"Một đứa con gái như con, nhất quyết phải làm công việc vất vả như này, đúng là tự mình tìm khổ cho mình."
Sắp đón năm mới, Mục Tuyết đến tìm Lý Nhiễm, hỏi cô: "Chuyện ly hôn của con và Cao Lãng bàn bạc thế nào rồi? Ăn Tết con tự mình về hay dẫn theo Quý Đồng về?"
Chuyện ông cụ Cao bị bệnh, người ngoài chẳng hề hay biết, ngay cả Mục Tuyết cũng không nhận được tin tức. Người của ông cụ Cao tìm Mục Tuyết nói chuyện một lần, bà ta uống viên thuốc an thần, sau đó đành phải chấp nhận sự thật bọn họ sắp ly hôn.
Không phải bà ta không muốn tạo sóng gió, nhưng từ miệng người được cử đến có ý tứ cảnh cáo.
Ban đầu bà ta ỷ vào có Cao Quý Đồng, bây giờ ngay cả Cao Quý Đồng cũng không thể làm lệch cán cân của cô, ý Lý Nhiễm đã quyết, bên phía nhà họ Cao cũng chấp nhận và hứa, bà ta chỉ có thể chấp nhận hiện thực, sau đó tự an ủi mình, ly hôn cũng tốt, dù sao thằng nhóc Cao Lãng kia cũng không thích Lý Nhiễm.
Mục Tuyết nhanh như thế đã chấp nhận chuyện ly hôn, đối với Lý Nhiễm mà nói coi như là chuyện tốt, nhưng bệnh của ông cụ Cao đã phủ một lớp khói mù cho nhà họ Cao, chung sống nhiều năm, Lý Nhiễm cũng không hề dễ chịu.
Giao thừa những năm trước, đều là Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng đón giao thừa cùng ông cụ Cao, mặc dù Cao Lãng vẫn sẽ quay về, nhưng bọn họ sẽ tránh né nhau. Năm nay Lý Nhiễm không thể quay về nhà họ Cao nữa, nhưng cô cũng không muốn về nhà họ Lý, làm phiền cả nhà bọn họ đoàn viên.
"Mẹ, con không về với mẹ đâu, chỗ Quý Đồng con sẽ hỏi thằng bé thử." Lý Nhiễm và Triệu Dục không định nhận đơn Tết, chuẩn bị cho nhân viên nghỉ trước vài ngày, để bọn họ về ăn Tết, bản thân cô cũng không có dự định gì, chỉ là cô vẫn không quyết định chắc chắn về Quý Đồng.
Đón Tết đối với người Trung Quốc mà nói là một chuyện quan trọng, cô sợ không ở cạnh Quý Đồng cậu sẽ buồn, nhưng ông cụ Cao vẫn đang bệnh, cũng cần Quý Đồng ở cạnh.
Hai bên khó xử, không thể nào song toàn.
"Được thôi." Mục Tuyết cũng không cưỡng ép, cô đối phó với cả nhà họ Lý cũng khó khăn, Lý Nhiễm không muốn quay về cũng có thể hiểu được, "Không phải Quý Đồng sắp nghỉ đông à, con đóng cửa tiệm xong chúng ta đi nghỉ ở bờ biển."
"Gần đây không được, đợi ăn Tết xong rồi nói đi." Lý Nhiễm không tiện nói rõ với mẹ, từ chối ý tốt của bà ta.
Mục Tuyết muốn đưa cô ra ngoài cho khuây khoả, ai ngờ cô lại không cảm kích, lườm cô bằng đôi mắt xinh đẹp, "Con ấy, đúng là số không biết hưởng phúc."
"Mẹ, bây giờ con sống rất tốt, mẹ không cần nhọc lòng vì con."
"Đâu có người làm mẹ nào mà không lo lắng cho con cái, con dù làm mẹ rồi, cũng là con gái bảo bối của mẹ."
Mục Tuyết không biết thứ mà Lý Nhiễm thật sự cần là gì, nhưng bà ta cũng coi như có chút năng lực có thể để cô sống mà không cần lo lắng về vấn đề ăn mặc, bà ta vội vã đến một chuyến, để lại cái thẻ cho Lý Nhiễm, "Tiền không đủ dùng thì nói với mẹ, con mở cửa tiệm này cho vui cũng được, đừng mệt quá. Con xem mặt con xấu như thế nào rồi, chắc chắn không chăm sóc da cẩn thận, hôm khác mẹ đưa con đi làm mặt."
"Dì Tuyết, dì đến lúc nào thế? Sao không ngồi thêm lúc nữa?" Triệu Dục trở về từ bên ngoài, đúng lúc gặp phải Lý Nhiễm tiễn Mục Tuyết ra ngoài.
Mục Tuyết tháo kính đen ra, hỏi han mấy câu với anh ấy, "Không ngồi nữa, các cháu bận như thế, dì không làm phiền nữa."
"Dì Tuyết nói gì thế, thời gian ở cùng dì cháu vẫn phải có."
"Bố mẹ cháu cũng chuyển đến rồi sao?"
"Không ạ, họ vẫn ở quê, chỉ có cháu anh trai ở đây."
Mục Tuyết thờ ơ nhìn anh ấy, thấy anh ấy mặt mũi thanh tú, vóc người cường tráng, cư xử nho nhã lễ độ, cũng là một người đàn ông không tồi, chỉ là không biết công việc thế nào, riêng tư thì tính cách thật sự ra sao. Bà ta chỉ nhớ lúc nhỏ anh vẫn rất đáng yêu, bố mẹ đều là người hiền lành.
Bà ta tạm thời kìm nén sự tò mò trong lòng, hỏi han đơn giản mấy câu liền đi mất, Lý Nhiễm tiễn bà ta tới cổng, Mục Tuyết thấy cô ngớ ngẩn, nhẹ nhàng ôm cô: "Được rồi, về đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ."
Lý Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn theo mẹ rời đi.
Triệu Dục quay người vào trong nhà, Tiểu Vi cầm điện thoại của Lý Nhiễm chạy từ nhà bếp ra, điện thoại vẫn đang rung lên, anh ấy cản cô ấy bắt máy, bảo cô ấy đi làm việc. Bước vào trong sân, anh ấy lướt qua cái tên trên màn hình, ánh mắt loé lên, dùng ngón tay mở khoá.
"Alo, xin chào, tìm Tiểu Nhiễm sao? Bây giờ cô ấy có chút chuyện, không tiện nhận điện thoại, lát nữa tôi bảo cô ấy gọi lại cho anh."
Bên kia điện thoại vẫn không có tiếng động, anh ấy vừa nhìn màn hình đã gác máy.
Lý Nhiễm tiễn Mục Tuyết xong quay lại, Triệu Dục cầm điện thoại bước lớn đi về phía cô, "Vừa rồi chồng cũ của em gọi điện thoại cho em, anh thấy anh ta hình như có hơi sốt ruột đã gọi mấy lần, sợ là Quý Đồng xảy ra chuyện gì đã bắt máy, anh ta cũng không nói gì, em gọi lại cho anh ta xem thử có phải Quý Đồng có chuyện gì không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!