Chưa đợi Cao Lãng tìm Lý Nhiễm tính sổ, hỏi cô có phải vì tên mặt trắng kia mới đòi ly hôn không, căn bệnh của ông cụ Cao bất ngờ đến đã cắt ngang mọi thứ.
Nửa đêm, Cao Lãng nghe thấy ông quản gia gõ cửa, nhà cũ ngay lập tức đèn sáng rực rỡ.
"Tiểu Lãng, ông nội cháu ông ấy…" Anh đẩy người trước mặt ra, bước lớn chạy ra ngoài, ông cụ đang được đưa lên xe cấp cứu. Anh tức khắc quên hết tất cả, vội vàng đi theo.
Cấp cứu hai tiếng đồng hồ, những người nhận được tin tức tới tấp đến, ngoại trừ một vài bậc cha chú và người thân, còn có luật sư đã phục vụ cho nhà họ Cao hơn 30 năm, mang theo di chúc mà ông cụ đã lập, im lặng chờ đợi phía sau nhóm người.
Có rất nhiều người đang nói chuyện với Cao Lãng, nhưng anh không nghe rõ lắm, đầu óc một mảng trống rỗng.
May mà cấp cứu kịp thời, nghe thấy lời bác sĩ nói, năm giác quan của Cao Lãng mới từ từ lấy lại, đã có cảm giác chân thực. Sau một đêm, mắt anh cũng chưa nhắm lại nữa.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra đột ngột, mặc dù sức khỏe của ông cụ bệnh vặt thường tái phát, nhưng vẫn luôn coi như khoẻ mạnh. Sau khi người được cứu về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không cho phép thăm, ông quản gia khuyên Cao Lãng: "Tiểu Lãng, cháu về nghỉ ngơi trước đi. Cháu liên tục ở lại đây, phía truyền thông có thể sẽ tiết lộ tin tức. Quý Đồng vẫn đang ở nhà nhỉ, chờ thằng bé thức dậy cháu đưa thằng bé đến thăm ông nội cháu. Vừa nãy không phải cháu đã nghe bác sĩ nói rồi sao, không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt một thời gian, ông nội cháu sẽ khá lên thôi."
Cao Lãng ngoại trừ ông cụ Cao thì nghe lời lão quản gia nhất, nghe đến đây hồn vía trên mây đứng dậy. Lão quản gia thấy bộ dạng này của anh, không nhịn được thở dài: "Tiểu Lãng, ông nội cháu bị bệnh rồi, bây giờ công ty và trong nhà đều phải dựa vào cháu cả. Cháu tuyệt đối đừng cáu kỉnh nữa, ông nội cháu lớn tuổi rồi, đây cũng là chuyện sớm muộn."
Cơ thể Cao Lãng phát run, khó khăn nói: "Ông yên tâm."
Người quản gia già biết anh chỉ trông ngang ngạnh không tập trung, mặc dù thường xuyên tranh đấu với ông cụ Cao, nhưng người trong lòng quan tâm nhất vẫn là ông cụ thương yêu anh cả đời.
Cao Lãng về đến nhà cũ, Cao Quý Đồng vừa thức dậy, cậu tỉnh lại nhìn, chỉ có dì Chương và những người khác, ông quản gia và ông cố không ở đây, trong lòng cậu có chút bất an, nhìn thấy Cao Lãng vội bước lên trước, ngẩng đầu hỏi anh: "Ông cố đâu?"
Cao Lãng không muốn lừa cậu, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu, nói: "Ông cố ở viện rồi, đợi chút nữa bố đưa con đến thăm ông."
Đôi mắt Cao Quý Đồng lộ ra chút hoảng sợ, anh xoa đầu cậu, "Không sao, bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian là tốt thôi."
Cao Quý Đồng không biết có tin lời của anh hay không, nhưng cậu không hỏi nữa, tự mình ngồi một bên chờ đợi. Cao Lãng muốn động viên, nhưng điện thoại đổ chuông, chỉ có thể bắt máy trước.
Cao Quý Đồng ngồi trên ghế, đung đưa chân từng cái từng cái, cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
Ông cụ Cao bị bệnh, mặc dù công ty hoạt động như thường, nhưng có một số việc Cao Lãng đành phải can thiệp vào trước. Ông cụ đã đào tạo rất nhiều người dùng được cho anh, thực ra anh không cần lo lắng lắm. Nhưng nhìn mọi thứ tiến hành suôn sẻ như vậy, như thể sự rời đi của ông sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn, trong lòng Cao Lãng khó chịu không thể nói.
Anh thay quần áo, sửa sang lại ngoại hình, cả buổi sáng đều xử lý việc của công ty, Cao Quý Đồng về phòng yên lặng chờ đợi, anh ở giữa qua xem, một mình cậu đang xem sách ảnh hội hoạ, vô cùng nghe lời.
Buổi trưa, bệnh viện điện thoại đến, Cao Lãng đưa Cao Quý Đồng đến thăm ông cụ.
Tình trạng tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng, ông cụ Cao mê man hơn 10 tiếng mới tỉnh lại, nhìn thấy Cao Quý Đồng thì chậm rãi nở nụ cười.
Lúc này Cao Quý Đồng mới khóc, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của ông cụ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Lần đầu tiên Cao Lãng nhìn thấy Cao Quý Đồng khi đã lớn khóc, hoàn toàn không biết phải làm sao, dùng tay qua quýt lau nước mắt cho cậu.
Ông cụ Cao nhọc nhằn nhả ra hai chữ: "Nhẹ, chút…"
Cao Lãng nở nụ cười thật lớn, nhìn ông cụ: "Biết rồi, nó đâu phải làm bằng thuỷ tinh, lau mặt một cái đã hỏng mất."
Ông cụ vẫn còn bị bệnh lộ ra ánh mắt hung ác, Cao Lãng giống như trước kia
không sợ hãi chút nào, ngược lại cười vô cùng vui vẻ.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, lại là một ngày đông bình thường, nó không để lại cũng không mang đi bất cứ thứ gì, tồn tại chỉ là quá khứ.
Trải qua sinh lão bệnh tử, yêu hận buồn vui, đời người vô vị.
Lý Nhiễm biết được tin ông nội Cao bệnh nặng từ chỗ ông quản gia, tìm thời gian thích hợp đến hỏi thăm. Cao Lãng chạy hai nơi giữa công ty và bệnh viện, vẫn chưa kịp liên lạc với cô. Cao Quý Đồng phải đi học, cũng có người chuyên trách chăm sóc, Lý Nhiễm đã gọi điện thoại cho cậu, mới đầu cậu thực sự sợ hãi, nhưng nhìn thấy ông cố không sao, cậu cũng rất nhanh không buồn nữa.
Qua mấy ngày tĩnh dưỡng, ông cụ đã có thể ngồi dậy khỏi giường, Lý Nhiễm đến thăm ông, ông rất vui mừng, hỏi cô dạo này thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!