Hốc mắt Lý Nhiễm nông, rất dễ khiến cô khóc. Cao Lãng từng rất thích làm cô khóc, sau đó lại đi dỗ cô, nghĩ cách khiến cô vui.
Cô cũng vô cùng dễ dỗ, lúc vừa khóc vừa cười, buồn phiền kìm nén trong lòng tan thành mây khói.
Không phải cô trách anh những năm này không quan tâm đến mẹ con họ sao? Sau này anh đối xử tốt với bọn họ là được.
Anh cố ý nói xong những điều này, đợi cô khóc, nhưng đợi rất lâu cũng không đợi được nước mắt của cô.
Anh không biết, thời gian bảy năm dài đằng đẵng này, có thể khiến cho một người hèn yếu dần dần trưởng thành, càng huống chi cô là một người mẹ.
Lý Nhiễm nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Cô trời sinh nói chuyện nhẹ nhàng, cũng không quen khiêm khắc, hơn nữa không cãi nhau với người khác. Nhưng cô đã học cách hòa nhã đối mặt với tất cả khó khăn gặp phải trong cuộc sống, không sợ hãi, không chùn bước.
"Anh không đồng ý, em cũng không còn cách nào cố ép anh." Cô nói nhẹ nhàng, không phải không buồn, nhưng vẫn nghĩ cách đối mặt, "Nếu anh không muốn ly hôn, vậy chúng ta cứ tách ra trước, đợi anh nghĩ kỹ rồi nói tiếp."
"Tôi không cho phép!" Phản ứng của Lý Nhiễm khiến anh phẫn nộ, sau đó một sự sợ hãi vọt lên, tay anh siết chặt thành nắm đấm.
Lý Nhiễm rũ mắt xuống, "Anh không thể ép buộc anh, anh cũng thể không ép buộc em."
Nếu anh kiên trì không ly hôn, cô không có cách nào cưỡng ép, giống như cô khăng khăng muốn chia tay, hôn nhân cũng không thể trói buộc tự do của cô.
Anh giận dữ nhìn cô, không muốn nói ra những lời tổn thương người ta nhất.
Nhưng Lý Nhiễm sớm đã nghĩ đến tất cả các kết quả xấu nhất.
"Nếu anh không để em gặp Quý Đồng, vậy em cũng có thể tạm thời không gặp, em biết em không tranh giành được với anh."
Cao Lãng không thể tin được nhìn cô, cô vậy mà lại thà từ bỏ Quý Đồng cũng muốn ly hôn.
"Em muốn ly hôn đến thế?" Anh chợt cảm thấy bất lực, đến cả vẻ mặt tức giận cũng không có cách nào giữ vững, đầu óc một mảng trống rỗng, không cảm nhận được những cảm xúc dư thừa.
Lý Nhiễm ngầm thừa nhận, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nên chia tay từ sớm."
Nhìn vẻ mặt khó mà chấp nhận của anh, Lý Nhiễm không hiểu, cô nghĩ rằng đây có lẽ cũng là kết quả mà anh vẫn luôn trông chờ.
Nhiều năm như vậy, anh đã dạy cho cô, sống cùng với một người mà mình không yêu là một chuyện giày vò bao nhiêu.
Cao Lãng lại nhìn Lý Nhiễm, cảm thấy cô rất lạ, đột nhiên anh cảm thấy mình không quen người trước mặt.
Lý Nhiễm thấy anh nói chuyện, từ từ đứng dậy, "Tối nay Quý Đồng nhờ anh chăm sóc, chờ thằng bé dậy làm phiền anh nói với nó, em có chút chuyện cuối tuần không thể ở cùng với thằng bé được, mong thằng bé tha thứ cho em."
Cao Lãng vội vàng đứng dậy, kéo cánh tay cô, "Muộn thế này cô còn muốn đi đâu?"
"Về tiệm." Cô nhẹ nhàng hất tay trên cánh tay ra, anh lại nắm lấy tay cô, "Không được đi!"
Bàn tay to của anh nắm chặt lấy tay cô, làn da khô và nóng, một chút ý nghĩ muốn ra cũng không có, "Có chuyện gì cô tự nói với thằng bé đi."
"Được, chờ ngày mai thằng bé tỉnh, em sẽ gọi điện thoại cho nó." Lý Nhiễm không muốn dây dưa với anh, định phân rõ phải trái.
"Lý Nhiễm!" Cao Lãng thấy cô không lưu luyến chút nào, hoảng loạn vô cùng, "Em thật sự muốn vứt bỏ thằng bé sao!"
Lý Nhiễm cho rằng mình vẫn có thể kiềm chế, nghe thấy câu nói này, cuối cùng cũng sụp đổ.
"Em không có!" Cô khẽ hét lên câu này, nước mắt cuối cùng không kiềm chế được rơi xuống.
Bất cứ ai cũng có thể lên án cô không quan tâm đến Cao Quý Đồng, nhưng anh thì không được.
Cô dùng hết sức muốn rút tay mình lại, nhưng anh nắm rất chặt, cô cúi đầu, cạy ngón tay của anh bằng tay khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!