Việc kinh doanh của Đồng Phúc Hiên tốt hơn nhiều so với dự tính của Lý Nhiễm, Triệu Dục nói đây là giai đoạn đầu quảng bá cộng thêm khai trương bán giá ưu đãi, tháng sau khách hàng sẽ không nhiều nữa, về phương diện này anh lỗ vốn lỗ ra kinh nghiệm.
Điều mà Triệu Dục chưa nói là, hầu hết trong đó còn là bạn bè anh ấy ủng hộ.
Mở cửa tiệm chính là như vậy, không thể bi quan cũng không thể lạc quan quá, nếu không thì không thể chịu được sự thay đổi nhanh chóng. Lý Nhiễm không nghĩ đến việc này, cửa tiệm được mở cô đã rất hài lòng, mỗi ngày bận đến mức đổ mồ hôi ở sau bếp cũng vui vẻ.
Mỗi ngày làm xong bàn khách cuối cùng, đóng cửa cũng gần 10 giờ, bình thường về đến nhà Cao Quý Đồng đã ngủ rồi. Buổi sáng Lý Nhiễm chỉ có thể ở cùng cậu một lát, ăn sáng cùng cậu, đưa cậu đi học sau đó đến cửa tiệm.
Lúc rảnh rỗi, Lý Nhiễm sẽ xem thông tin môi giới, muốn tìm một căn nhà điều kiện tốt một chút ở gần đây. Bản thân cô không yêu cầu cao, nhưng Cao Quý Đồng từ nhỏ đã sống trong điều kiện tốt, cô không muốn khiến cho môi trường sống của cậu thay đổi quá mạnh.
Cô vốn không muốn làm phiền Triệu Dục nữa, nhưng có hôm Triệu Dục vô tình nhìn thấy cô đang tìm nhà, hỏi cô sao đột nhiên muốn chuyển nhà.
Lý Nhiễm nói cô chuẩn bị ly hôn với bố Quý Đồng cần phải chuyển ra ngoài, Triệu Dục thoáng sững người, đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe thấy Lý Nhiễm chủ động nhắc đến bố của Quý Đồng.
Anh bối rối, "Anh vẫn nghĩ rằng các em sớm đã ly hôn rồi."
Cũng chẳng trách anh hiểu lầm, Lý Nhiễm làm gì cũng một mình, cũng không thấy liên hệ với người khác giới, hơn nữa Cao Quý Đồng chưa bao giờ nhắc đến bố cậu, anh nghĩ rằng cô đã độc thân rất lâu rồi cơ.
Lý Nhiễm cười nhàn nhạt, "Đúng là nên ly hôn sớm."
Ly hôn đơn giản là tình cảm rạn nứt, Triệu Dục không muốn chạm vào của vết sẹo Lý Nhiễm, cười cũng không hỏi nữa, ngược lại nhiệt tình nói giúp cô để ý thử xem gần đây có căn nhà phù hợp hay không.
Thời gian thấm thoát trôi qua trong tiếng ồn ào ở nhà bếp.
Cuối tuần này, Cao Quý Đồng có một trận đá bóng rất quan trọng, phải đến thành phố bên cạnh tham gia. Lý Nhiễm để phụ bếp tiếp quản, đi cùng Cao Quý Đồng. Triệu Dịch không thể đi, về nhà buồn bã một lúc lâu, Cao Quý Đồng vì trận đấu lần này đã chuẩn bị rất lâu, trước đó cánh tay bị thương cũng không thể ngăn cản cậu lén tập luyện.
Lý Nhiễm lo lắng vết thương của cậu chưa khỏi được bao lâu, lòng riêng không muốn để cậu đi, nhưng cô biết Cao Quý Đồng có cách nghĩ của mình, cô không thể dùng tình yêu vây hãm cậu.
Đêm trước trận đấu, Cao Lãng không biết từ đâu trở về, Lý Nhiễm nhìn thấy anh thì thoáng sững sờ, anh giống như hồn bay phách lạc, không có hơi sức để ý đến cô, tự mình đi về phòng.
Ngày mai chính là ngày Ứng Thanh Hề đính hôn, Lý Nhiễm ngược lại không bất ngờ lắm với dáng vẻ này của anh.
"Mẹ ơi, đôi giày đá bóng màu trắng của con đâu ạ?" Cao Quý Đang thu dọn đồ đạc trận đấu ngày mai cần dùng, không để ý lắm đến những chuyện khác.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con thức dậy rất sớm, Lý Nhiễm đưa Cao Quý Đồng đến đội thể thao tập hợp trước, rồi lái xe đến thành phố bên cạnh.
Giao mùa thu đông, những ngọn núi bên đường xám xịt, bầu trời xanh nhạt, mặt trời treo trên đó có vẻ như nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thời tiết đẹp, đối với trận đấu của Cao Quý Đồng mà nói là một điềm báo tốt.
Lý Nhiễm lái xe với vận tốc không đổi, lái gần hai giờ đồng hồ, khi gần vào thành phố bên cạnh, nhìn thấy một ngọn núi sừng sững cao lớn. Đó là một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng gần xa, nhà họ Cao có một khu nghỉ dưỡng ở đó, Lý Nhiễm từng đi qua một lần cùng Cao Lãng.
Cô nhìn một cái, không hề dừng lại.
Ứng Thanh Hề đính hôn, Thẩm Trị từ nước ngoài quay về chúc mừng, Cao Lãng không tham gia tiệc đính hôn của Ứng Thanh Hề. Cuối cùng anh cũng tìm thấy "Nước mắt nàng tiên cá" mà trước đây Ứng Thanh Hề mong muốn nhất, chủ nhân của chiếc vòng cổ lại vô cùng cố chấp, anh dây dưa rất lâu ông ta mới đồng ý nhượng lại.
Lúc anh đem chiếc vòng cổ này làm quà đính hôn tặng cho Ứng Thanh Hề, cô ta lại tàn nhẫn ném nó xuống đất.
Không biết ai nói với cô ta, anh cho người đi thử Trịnh Nghiêm, cô ta hết sức tức giận, tính cách giấu kín nổi lên, phá vỡ chấp niệm cuối cùng của anh.
Cao Lãng khó chịu, ngủ một giấc đến trưa, lúc tỉnh dậy phát hiện trong nhà không một bóng người.
Anh tạm thời chẳng muốn tranh cãi với Lý Nhiễm, đợi Thẩm Trị dự tiệc đính hôn xong sẽ hẹn anh ta đi uống rượu, vừa uống đã say rồi.
"Này, cậu đừng nhìn tôi như vậy." Đầu óc Cao Lãng vẫn có một chút tỉnh táo, không chịu nổi khi Thẩm Trị nhìn anh với ánh mắt đó.
"Tôi biết tôi có bệnh." Anh chỉ mong Ứng Thanh Hề vui vẻ mà thôi, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy anh có bệnh.
Anh là đồ bệnh hoạn. Nhưng không ai nghĩ tới, người có bệnh cũng không muốn sinh bệnh, anh cũng muốn tốt lên, nhưng không ai tới cứu anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!