Chương 10: (Vô Đề)

Không để ý đến vóc người của Trình Tễ Minh, cậu bé giống Cao Lãng lúc nhỏ hơn Cao Quý Đồng.

Thẩm Trị không đến kịp bắt cậu bé lại, cậu bé thịch thịch thịch chạy đến trước mặt Cao Quý Đồng, đầu tiên lễ phép gọi chú Cao và dì Nhiễm Nhiễm, mông dẩu ngồi sát lại cùng với Cao Quý Đồng.

"Quý Đồng, trùng hợp ghê, các cậu cũng đến đây ăn."

"Đúng vậy, sao các cậu cũng đến đây."

"Dì Thanh nói muốn đưa tôi đến công viên giải trí, lúc đầu tôi muốn hẹn cậu, nhưng chú tôi nói sợ mẹ cậu bận."

Lý Nhiễm nhìn Cao Lãng một cái, anh ngẩn người nhìn về hướng đó, mọi thứ xung quanh dường như không liên quan đến anh.

Cô cúi đầu xuống, muốn mượn cớ đi nhà vệ sinh tránh mặt, lại sợ rời đi quá đột ngột khiến cho mọi người khó xử, chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Thẩm Trị và Ứng Thanh Hề thật không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, cô ta dừng bước, bắt gặp tầm mắt với Cao Lãng.

Xa nhau đằng đẵng, gặp lại như giấc mơ.

"Quý Đồng, buổi tối công viên giải trí có lễ hội pháo hoa, chút nữa cậu có chuyện gì không? Đi cùng chúng tôi có được không?" Cái miệng nhỏ của Trình Tễ Minh không thể ngừng nói, hoàn toàn không cảm nhận được cơn sóng ngầm trong vài giây ngắn ngủi giữa người lớn, cậu bé còn tò mò tại sao Thẩm Trị và Ứng Thanh Hề lại đi chậm như vậy, quay đầu lại nhìn chú của mình.

Thẩm Trị liếc nhìn Trình Tễ Minh ngây thơ, nói với Ứng Thanh Hề bên cạnh: "Em qua đó đợi anh."

Ứng Thanh Hề rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Không sao, tránh né như vậy càng xấu hổ hơn, sau này cũng khó tránh khỏi chạm mặt."

Mấy năm Cao Lãng ở nước ngoài, cô ta chưa từng gặp lại anh, nhưng Cao Quý Đồng hàng ngày đến nhà họ Thẩm tìm Trình Tễ Minh, cô ta từng gặp qua. Nhóc con trông rất đẹp trai, có chút ngầu, rất thu hút người khác.

Chuyện giữa người lớn, không đáng nhắc đến so với niềm vui của bọn trẻ.

Cô ta chủ động bước về phía trước, giống như gặp lại một người bạn cũ, chào hỏi một cách thoải mái: "Đã lâu không gặp Cao Lãng, anh quay về lúc nào thế?"

Cao Lãng ngơ ngác, hồi lâu không nói được câu nào.

Cao Quý Đồng nhìn thấy bậc trên, ngoan ngoãn gọi người ta: "Chú Thẩm, dì Thanh."

"Chào cháu nhé, Quý Đồng." Ứng Thanh Hề cười xoa đầu cậu, Cao Lãng nhìn thấy cảnh này cảm thấy đau như dao cứa vào tim.

Đây chính là Ứng Thanh Hề, cô gái mà anh đã từng yêu.

Cô ta kiêu hãnh và lương thiện, yêu ghét rõ ràng.

Thẩm Trị ho nhẹ một tiếng, Cao Lãng như bừng tỉnh, nhìn Cao Quý Đồng thì thầm đáp: "Quay về một thời gian rồi."

"Vậy thì tốt, cuộc sống ở nước ngoài vẫn không tốt bằng trong nước." Cô ta cười nhàn nhạt, quay đầu thấy một người đàn ông đi về phía bọn họ, nụ cười sâu thêm.

Trịnh Nghiêm cúp máy, nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ, "Thật xin lỗi, vừa nãy là điện thoại của bệnh viện." Nhìn thấy một nhà ba người của Cao Lãng, anh ta lịch sự hỏi, "Thanh Hề, đây là bạn của em sao?"

"Đúng vậy, đây là Cao Lãng, vừa về nước, cho nên anh vẫn chưa gặp."

Anh ta gật đầu và mỉm cười tự giới thiệu với Cao Lãng, "Trịnh Nghiêm, rất vui được quen biết anh."

"Xin chào." Trong lòng Cao Lãng cuồn cuộn, nhưng cuối cùng vẫn thu lại sự sắc sảo, khách sáo chào hỏi với anh ta.

Trịnh Nghiêm và Ứng Thanh Hề đều có chút bất ngờ, bớt phóng túng như vậy không phải là phong cách của anh, đủ thấy nhiều năm như vậy anh không phải không thay đổi.

Ứng Thanh Hề lập tức thoải mái, lưu lại ở quá khứ cũng không phải là phong cách của cô ta, cuộc sống của cô ta, luôn muốn tiến về phía trước.

"Người này là?" Trịnh Nghiêm nhìn về phía Lý Nhiễm vẫn luôn cúi đầu, Cao Lãng không nói gì. Lý Nhiễm nhìn anh một cái, anh ngoảnh mặt làm ngơ với sự khó xử của cô, đắm chìm trong thế giới của mình.

Cuối cùng là Ứng Thanh Hề giới thiệu: "Đây là Lý Nhiễm, mẹ của Quý Đồng, có phải rất dễ thương không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!