Tống Vi bị hỏi đến nghẹn họng, qua hồi lâu mới đáp:
"Thuận miệng lấy, cũng không có hàm nghĩa cụ thể gì." Bàn tay đặt trên vai Niệm Nguyệt nắm thật chặt.
Niệm Nguyệt ừ thật mạnh một tiếng:
"Chủ tử chỉ tùy ý lấy nhưng lại dễ nghe như vậy, chủ tử thật là tài hoa hơn người."
... Tống Vi trước đây không nhận ra mình tốt như thế nào, sau khi thu nhận Niệm Nguyệt, cả ngày đều được nàng khen như vậy, dần dần cũng cảm thấy mình cũng tốt.
Đến nỗi rốt cuộc mình tốt ở chỗ nào, hắn cũng nói không rõ.
"Chủ tử lúc áy nói đến tháng Tư phải xuất chinh, lúc này tính tính, tháng Tư thực sự sắp đến rồi. Chủ tử phải xuất chinh trong bao lâu?" Niệm Nguyệt chỉ cần nghĩ đến chuyện thân thể tốt đẹp này không ở bên cạnh mình nữa thì liền cảm thấy có chút khổ sở.
Nàng cảm thấy khẩu vị của mình từu ki thấy Tống Vi có chút gian xảo, giờ đây nhìn hai cái đùi nam nhân ở trên đất, cảm thấy cũng không đẹp bằng của chủ tử.
Ngươi xem chủ tử vừa đứng đó, một công tử trường thân ngọc lập, mặt mày tuấn tú hiền hòa, trên đời nơi nào có thể tìm được một người như vậy?
"Nói đến xuất chinh, ngắn thì mọt năm, lâu thì ba năm."
Cái gì? Niệm Nguyệt ngồi bật dậy, trừng mắt với Tống Vi! Muốn nàng dăm ba năm không dùng đến cái thân thể này hay sao!
Nàng nóng lòng muốn chết, quên mất mình bây giờ là một thân cá trần chuồng, muôn vàn cảnh xuân lóa mắt, Tống Vi duỗi tay cầm lấy cảnh xuân:
"Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, mạc sử kim tôn đối không nguyệt. Nàng xem kim tôn ta có xứng với không nguyệt nàng không?"
... Niệm Nguyệt còn mơ hồ, nếu dăm ba năm thì phải làm thế nào? Dăm ba năm sau mình sẽ thành gái lỡ thì, đến lúc đó chỉ cần một mỹ nhân ở kinh thành cũng có thể tùy tiện câu chủ tử đi, còn chưa nói, nàng đã ngủ với hắn rồi, về sau còn có thể ngủ được với người khác sao?
Tống Vi không cho phép nàng phân tâm, cắn nhẹ nàng một cái, Niệm Nguyệt đau đớn, lúc này mới phản ứng lại.
Chủ tử nói rất đúng, sáng nay có rượu thì sáng nay say luôn đi!
Hai ngươi đang làm loạn, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Làm sao vậy? Tống Vi đã trên dây, không còn cách nào khác, gõ cửa vào lúc này đúng là muốn mạng, khẩu khí không được tốt.
"Âu Dương đại nhân cầu kiến."
Tống Vi đầu gối lên vai Niệm Nguyệt, im lặng một lúc lâu rồi nói:
"E rằng là đại sự, chờ ta vào rồi chiến tiếp!" Dứt lời, hắn đứng dậy mặc quần áo, đứng đó khác thường trong chốc lát rồi mới đi đến phòng khách.
Bây giờ mới hai ngày không gặp, Lan Thương đã gầy đi rất nhiều, đang ngồi đó trông rất cô đơn.
"Tối vậy rồi, Âu Dương đại nhân sao còn chưa ngủ?"
Lan Thương không nói lời nào, đưa một cái sổ con tới tay Tống Vi:
"Tống tướng quân xem trước đi, sau khi ngươi xem xong thì ta sẽ đi cầu kiến Mục lão tướng quân."
Tống Vi mở sổ con ra thì liền lấy, không thể tin được, tố cáo Triệu Thừa tướng đương triều.
Ở Liêu Bắc có một gia đình giàu có, mỗi năm phải nộp rất nhiều cung lương cho triều đình, mấy năm nay mỗi khi đến mùa hạ, Giang Nam đều gặp họa, cung lương đã nộp rồi còn phải nộp thêm.
Gia đình giàu có chịu không nổi, tìm đường tra xét hồ sơ của triều đình, lúc này mới phát giác đã giao nhiều như vậy nhưng vẫn chưa hề vào quốc khố của triều đình.
Gia đình giàu có náo loạn lên, sau bị diệt môn.
Cáo trạng trước mắt là của nữ nhi tìm được đường sống trong chỗ chết của nhà này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!