Chương 46: (Vô Đề)

Thư Nguyệt nhìn Quan Ải Nguyệt, nhớ đến một chiều tối hè bọn họ chạy đến sông Vĩnh An xem đèn, mình thì trách hắn ngốc nghếch, thấp giọng thì thầm một cầu:

"Ải Nguyệt không biết lòng ta đang nghĩ gì." Hắn cười hỏi:

"Trong lòng nàng đang nghĩ gì?"

Đôi mắt hắn thật sáng, khi đó Thư Nguyệt còn kiêu ngạo hơn bây giờ, nàng nhón mũi chân tiến đến bên tai hắn:

"Trong lòng Thư Nguyệt là Ải Nguyệt." Rồi sau đó cười khanh khách thành tiếng.

Khi đó Quan Ải Nguyệt cũng nói trong lòng Ải Nguyệt cũng có Thư Nguyệt, nhưng đến lúc đi lại chẳng nói một lời.

Thư Nguyệt dù say nhưng vẫn còn nhớ rõ mình là Vương phi của Vương phủ.

Nàng lảo đảo lắc lư bước xuống kiệu, tìm một tảng đỏ dưới đất ném về phía hắn, mắng:

"Không được xuất hiện trước mặt bổn Vương phi nữa!"

Nàng xoay người bước lên kiêu, trong lòng thầm nghĩ hòn đã này ném rất chuẩn, hắn đúng là một tên khốn kiếp, đi rồi thì vĩnh viễn đừng trở về nữa, trở về cũng đừng xuất hiện trước mắt nàng nữa!

Nàng đờ dẫn bước vào Vương phủ, được nha đầu đỡ vào trong phòng.

Nàng đi đâu vậy? Là Cảnh Kha.

Hôm nay Cảnh Kha sau khi hạ triều trở về, vốn định cùng nàng dùng cơm với nhau, nhưng nha đầu lại nói Vương phi ra ngoài rồi, nói là đi nghe xướng.

Cảnh Kha vẫn luôn chờ cho đến bây giờ.

Thư Nguyệt hắc hắc cười:

"Khuya như vậy rồi mà còn chưa ngủ, ngài muốn làm Dạ Du thần hay sao vậy gia của thiếp?" Ngón tay nàng điểm trước ngực Cảnh Kha, nhẹ nhàng đẩy hắn một phen:

"Hôm nay thiếp buồn ngủ quá, không thể cùng ngài nói cho rõ vì sao lại giúp ngài cưới Triệu Việt Khê vào cửa được..."

Nàng quơ quơ, suýt thì ngã ra phía sau, Cảnh Kha tay mắt nhanh lẹ chặn ngang bế nàng lên.

Làm gì vậy! Thư Nguyệt ở trong lòng ngực hắn giãy giụa, trong lòng Cảnh Kha vốn đã tức giận, thuận tay ném nàng lên giường.

"Nàng bây giờ hành động giống một con chó điên vậy!" Cảnh Kha thấy bộ dạng Thư Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn mình, huấn nàng một câu.

"Nam nhân ôm nữ nhân của mình, còn có thể làm gì?"

"Ngài mới là chó điên!" Thư Nguyệt cầm gối ném về phía hắn: Tránh ra! Trong lòng nàng cực kỳ đau đớn, nhìn thấy Cảnh Kha lại vạn phần không vừa mắt.

Cảnh Kha bị nàng làm cho tức điên lên, nhảy lên giường đè nàng lại:

"Nàng lại la lối khóc lóc thử xem?"

Thư Nguyệt cắn vào vai hắn một cái, Cảnh Kha đau đớn kêu lên một tiếng, cắn chặt răng, quay đầu dùng sức lấp kín môi nàng.

Hai người đã tranh cãi được một thời gian rồi, Cảnh Kha đã tha thứ cho Thư Nguyệt vì đã tính kế hắn, tính kế thì tính kế, còn có thể thế nào nữa? Nàng lại không chịu thua, cả người tự tài, mặc một y phục mới, mang một đôi giày mới ra ngoài uống rượu, thật sự không để hắn yên tâm mà.

Môi Cảnh Kha hung ác, Thư Nguyệt dùng sức đẩy hắn không được, thừa cơ cắn hắn một cái, Cảnh Kha che miệng nhảy xuống dưới giường, nhìn Thư Nguyệt nổi điên.

Đôi mắt hắn đỏ bừng, tức giận một đánh nàng một trận.

Thư Nguyệt duỗi ngón tay ra: Đi ra ngoài!

"Mẹ nó, nàng có phải có người bên ngoài rồi không?" Cảnh Kha đấm một cái lên bàn sách:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!