Thanh Phong say đến mức kinh thiên động địa.
Mới đầu còn không cảm thấy gì, đến ngày hôm sau mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
Nàng vội lên tiếng gọi Tuyết Diên:
"Tuyết Diên ~ Đầu ta muốn nổ tung."
Hôm nay thời tiết đẹp, Tuyết Diên đang ở bên ngoài phơi chăn, nghe thấy Thanh Phong gọi liền vội vàng vào chửa, nhìn thấy Thanh Phong đang ôm đầu dựa ở đầu tường, ngữ khí uể oải: Đau đầu.
Tuyết Diên lo nàng bị cảm lạnh, vươn tay đến thăm dò một hồi, không nóng:
"Hôm qua ta không cho người uống, người một hai đòi uống; đến hồi sau tiểu nhân đã đoạt lấy ly của người, người lại còn trừng mắt với tiểu nhân! Bổn tiểu thư tửu lượng cao đâu, này thì tính là gì..." Tuyết Diên vừa nói vừa bắt chước nàng, khiến Thanh Phong cười thành tiếng:
"Ta làm gì có bộ dạng đó?"
"Người kêu Tiểu Thất vào mà hỏi."
Tuyết Diên đằng đằng chạy ra gọi Tiểu Thất, sau đó kéo Tiểu Thất vào cửa hỏi:
"Tiểu thư hôm qua uống rượu đã nói gì?"
Tiểu Thất nhặt đoạn xuất sắc nhất bắt chước theo, Thanh Phong lại cười một trận, lúc này mới năn nỉ Tuyết Diên:
"Được rồi Tuyết Diên, ta đau đầu, muốn uống canh giải rượu."
"Đang ở trong nồi, đã lường trước sáng hôm nay người sẽ bị đau rồi." Dứt lời, nàng ta ra cửa lấy canh giải rượu.
Thanh Phong uống xong hai chén canh giải rượu lại đi ngủ một lát, lúc này mới thoải mái một chút.
Nàng dặn dò Tiểu Thất đến Phàm Trần thư viện trông coi, còn mình thì nằm trên giường đọc sách.
Sau khi say rượu, cả người tinh thần không đủ, lúc vừa lật sách thì bắt đầu mệt mỏi rã rời, đắp chăn ngủ.
Lúc nàng mở mắt, tam ca đã bảo nha đầu Niệm Nguyệt kia đợi nàng ở đó hồi lầu, nha đầu so với trước kia có chút da thịt, gương mặt dưới ánh mặt trời ửng ửng hồng, thật dễ chịu.
"Tam ca có việc gì sao?"
Niệm Nguyệt gật gật đầu:
"Chủ tử nói thỉnh tam tiểu thư ban đêm đến sông Vĩnh An xem hoa đăng, ngài ấy đã bao một con thuyền hoa."
"Còn mời người nào khác không?"
"Chủ tử nói không mời người ngoài, chỉ có người và Âu Dương đại nhân, ở một chỗ thanh tĩnh, người trong cùng ngồi với nhau một lúc." Niệm Nguyệt thuật lại từng câu từng chữ Tống Vi nói nói cho Thanh Phong nghe, sợ nói sai.
Thanh Phong ừ một tiếng, cười nói với Niệm Nguyệt:
"Nhưng mà hôm qua ta say rượu quá, lúc này cả người không có sức lực. Có lẽ sẽ không đi được! Làm phiền ngươi nói với tam ca một tiếng, ngày khác ta sẽ đến tụ tập ở phủ các ngươi được không?"
Thanh Phong nói chuyện thật là dễ nghe, dường như chứa mật ngọt, mềm mềm mại mại, Niệm Nguyệt nghe mà choáng vàng, nhất thời thất thần.
Đến khi nàng ta bình tĩnh lại, nén giọng nói:
"Vậy khi nào thì người đến phủ?"
... Thanh Phong bị Niệm Nguyệt hỏi ngây ngẩn cả người, giương mắt nhìn nàng ta, đôi mắt đó mở to tròn, chờ Thanh Phong trả lời! Nha đầu này của tam ca thật sự rất thú vị.
"Ba ngày sau được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!