Chương 43: (Vô Đề)

Ba ngày này đối với Niệm Nguyệt có chút gì đó mất hồn mất vía.

Chiều tối Tống Vi ở trong viện đánh quyền, nàng ghé vào cửa sổ nhìn lén hồi lâu.

Trên đời này sao có một nam tử đẹp như vậy nhỉ? Chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng thuận mắt.

Quyền kia nắm chặt, một ra một vào, thân thể theo đó mà run lên.

Này nào phải đánh quyền, rõ ràng là sắc dụ!

Chống mặt nhìn hồi lâu, thủ phạm đột nhiên thu thế quay đầu lại nhìn nàng nhe răng cười.

Mẹ nó.

Niệm Nguyệt rời cửa sổ ôm lấy ngực, nếu cứ như thế này, có còn kẻ ngốc thứ hai nào sau nàng nữa không?

Đúng như nàng nghĩ, vị kia gõ cửa sổ.

Niệm Nguyệt choàng áo lông đi ra ngoài, áo bông rất dày, nàng giống như một cái bánh báo, khuôn mắt nhỏ nhắn trắng hồng, trong mắt ánh lên một tia trộm.

Tống Vi sợ tới mức cúi đầu xuống nhìn lại mình, vẫn tốt.

Hắn ho nhẹ một tiếng:

"Trong đầu ngươi lại nghĩ lung tung cái gì đấy!"

Niệm Nguyệt nhếch miệng cười, quay đầu dẫn hắn vào nhà ăn:

"Ngài nhìn xem, hôm nay tiểu nhân nấu cơm cho ngài đó! Lần trước tiểu nhân nấu nhưng không tài nào ăn nổi, lần này rút kinh nghiệm xương máu, nấu một lần cho thật nghiêm túc."

... Cháo trắng trên bàn còn rõ cả hạt, Tống Vi múc một ngụm: lộp bộp một tiếng.

Hắn khó mà nói cho nàng biết, thời điểm hắn bảo nàng tới phủ làm nha đầu cũng không tính để nàng nấu cơm.

Đầu bếp nam trong phủ nấu cũng tạm được.

Này thì hay rồi, cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, cặp mắt to tròn của Niệm Nguyệt đang nhìn hắn, hắn hắng hắng giọng:

"Tiến bộ không ít, chỉ là lần tới nếu ngươi không thể chỉnh lửa được...! có thể tự mình nếm trước một nếm thử xem."

Niệm Nguyệt nghe ra ý của hắn, múc một ngụm cho vào trong miệng.

Mặt nàng đỏ hồng:

"Tiểu nhân có đầu thai cũng không mang nổi cái tội này..." Tống Vi bị nàng chọc cười thành tiếng:

"Ngươi vào tiểu bếp lấy một cái nồi nhỏ ra đây, ta dạy cho ngươi nấu!"

Vừa dứt lời, Niệm Nguyệt liền chạy vội ra ngoài, động tác mau lẹ đến nỗi thiếu chút nữa Tống Vi nghĩ lầm nàng chạy ra trận giết địch.

Niệm Nguyệt bưng cái nổi nhỏ tiến vào, giúp Tống Vi sắn ống tay áo, xem hắn đổ chén cháo kia cùng phần cháo còn thừa vào cùng nhau, lại cho thêm chút nước, đặt trên một cái bếp lò nhỏ, khuấy đều, khoảng nửa canh giờ sau, cháo đã đủ đặc, Tống Vi múc cháo, mỗi người một chén.

"Ngon quá, đúng là chủ nhân!"

Ngón tay cái của Niệm Nguyệt dựng lên.

Tống Vi liếc nhìn nàng cẩn thận đánh giá nàng một cái, phát giác Niệm Nguyệt thật sự dễ nhìn.

Trước đó đã cảm thấy nàng xinh đẹp, mà này càng nhìn lại càng thuận mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!