Chương 39: (Vô Đề)

Cuối năm đến gần, Vương phủ càng nhiều chuyện phức tạp, Thư Nguyệt thập phần mệt mỏi.

Sau khi đọc xong hết các báo cáo mới được dựa lên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Vương phi. Tiểu nha đầu ở một bên nhẹ nhàng gọi nàng ta.

Hả?

Người đã về rồi!

Cho vào đi.

Nha đầu đi ra ngoài mang theo một người trong, người nọ đứng trước mặt Thư Nguyệt, nhỏ giọng nói:

"Đại Hoàng tử hôm nay gặp Triệu Việt Khê tổng cộng ba lần, lần gặp thứ ba có cho nàng ta một gói thuốc. Tiểu nhân tìm chỗ để nhìn ra, là mê dược."

Ừm. Thư Nguyệt không biết rốt cuộc bọn họ đang định buôn bán cái gì, hỏi thêm một câu:

"Triệu Việt Khê gần đây nhất đang làm gì?"

"Cũng chưa làm gì cả, chỉ phái người đưa cho Âu Dương đại nhân một phong thư."

"Được rồi. Ngươi ra ngoài đi."

Sau khi bảo hạ nhân ra ngoài, Thư Nguyệt tiếp tục nhắm mắt lại, càng suy nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

Cảnh Kha đưa Triệu Việt Khê mê dược để làm gì?

Triệu Việt Khê viết thư cho Âu Dương Lan Thương làm cái gì? Trường hợp khả quan nhất, có lẽ là hai người họ chỉ trợ hứng cho nhau; trong trường hợp xấu nhất, có lẽ bọn họ muốn làm hại Âu Dương Lan Thương.

Thư Nguyệt nhớ tới bộ dạng của Thanh Phong ở Phàm Trần thư viện, nàng chuyên tâm cầm dao khắc, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt nàng, năm tháng trôi qua tĩnh lặng.

Một nữ tử như vậy, nếu rơi vào tay Cảnh Kha, nhiều ít cũng khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng Cảnh Kha là phụ thân của Tinh nhi, là người để Tinh nhi dựa vào, Thư Nguyệt không muốn hắn ta lại tiếp tục đi xa hơn trên con đường không lối thoát này.

Lần đầu tiên nàng ta cảm thấy thật khó xử.

Tới sau giờ ngọ, nàng bảo tiểu bếp chuẩn bị sớm rượu ngon và đồ ăn, ngồi ở trước bàn chờ Cảnh Kha.

Cảnh Kha đạp tuyết trở về, vào cửa phủi phủi tuyết ở bả vai.

"Phụ hoàng nói cung yến năm nay nàng và mẫu hậu sẽ cùng nhau thu xếp, đã có người trong cung truyền lời chưa?" Cảnh Kha nhìn Thư Nguyệt, lúc này nàng đang rót rượu cho hắn, ngón tay non mịn nắm lấy bầu rượu, cười nhìn hắn, quả nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Hoàng hậu.

"Mẫu hậu đã phái người tới rồi, ngày mai thiếp sẽ tiến cung để thương nghị với bà ấy."

"Nàng có biết điều này mang ý nghĩa gì không?" Cảnh Kha hỏi nàng.

Thư Nguyệt lắc đầu, nhưng thật sự nàng cái gì cũng hiểu.

Cảnh Kha cười cười, nhấp một ngụm rượu:

"Vừa mới vào cửa đã thấy nàng ngồi ở đó, cảm thấy mỹ diễm không gì sánh được. Vương phủ nay được thanh tịnh, Vương phi có thấy tự tại không?"

Cực kỳ tự tại.

"Nếu có thêm một người thì sao?"

Thí dụ như?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!