Mùa thu đến bất chợt ở kinh thành, Thanh Phong sáng sớm thức dậy mở cửa sổ thì cảm thấy sự mát mẻ.
Khoác thêm một bộ xiêm y đi ra ngoài, nàng thấy trên bàn mình phủ một lớp lá vàng rơi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, từ cuân sang thu, một năm nữa lại trôi qua trong nháy mắt.
Tiểu Thất đang quét sân, thấy Thanh Phong ra ngoài, lão thanh lão khí hét lên:
"Một tầng mưa thu một tầng lại ai!"
Tuyết Diên ở một bên bị hắn ta chọc cười:
"Làm gì có mưa thu! Toàn nói bậy!"
"Hôm nay chắc chắn sẽ có mưa." Tiểu Thất ngẩng đầu chỉ lên trời, ở phía xa đúng là có một mảnh mây đen.
Thanh Phong theo ngón tay hắn ta nhìn lên, nhớ tới cây đàn hương treo ở trong thư viện chưa thu vào.
Nàng vội vàng buộc lại xiêm y rồi chạy ra ngoài:
"Ta đến thư viện trước! Trời mưa gỗ sẽ bị hỏng hết." Nàng duỗi tay đẩy cửa, vô tình đụng phải một người.
Lan Thương đường xa trở về, đi ngang qua nơi này nghe thấy thanh âm chuyện trò trong viện, đứng đó nghe một lát, không ngờ Thanh Phong lại đột nhiên mở cửa, vọt vào trong lòng ngực hắn.
Lan Thương sợ nàng buồn bực, đỡ nàng một phen rồi khẽ buông tay ra, rũ mắt nhìn nàng.
Trải qua một mùa hè, nàng trở nên thật tròn trịa.
Tròn trịa thế nào? Đôi mắt kia tràn ngập ánh sáng, gương mặt hồng hào, thân thể cũng đầy đặn hơn.
Trái lại, Lan Thương tuy gầy nhưng rắn chắc hơn, ở Giang Nam nóng bức lăn lộn mấy khác nên có đen hơn chút.
Nàng thực sự rất vui vẻ.
Xin lỗi xin lỗi! Thanh Phong ngẩng đầu thì thấy người mình đụng vào lại là Lan Thương, cuống quýt đứng thẳng người lại, nụ cười trên mặt thu lại, siết chặt cái khăn trong tay hỏi hắn: Về khi nào vậy?
Sắc mặt nàng biến đổi nhanh chóng lọt vào trong mắt Lan Thương.
Để nàng yên tâm, hắn thong thả mở miệng nói:
"Vừa mới vào thành, còn chưa vào nhà. Lúc ấy ta đi vội, chỗ ở vẫn chưa kịp tìm, ở nhờ hai ngày có được không?"
"...! Đó vốn dĩ là sân nhà ngài."
Lan Thương cười cười hỏi nàng:
"Hoảng loạn như vậy là muốn đi đâu?"
"Ta phơi mấy cây đàn hương ở thư viện, sợ trời mưa nên đến đó thu về." Vừa nói, trên không trung tiếng sấm nổi lên.
Lan Thương cũng lo lắng đàn của Thanh Phong bị dính mưa, nói: Mau đi đi!
Được. Thanh Phong đáp lời rồi nhanh chân chạy.
Lan Thương đứng đó nhìn nàng hồi lâu, trước đây nàng chưa từng chạy như vậy, có lẽ bây giờ nàng thật sự buông bỏ rồi.
Hắn xách hành lý trở về tiểu viện, Cảnh thúc thấy hắn trở lại vội vàng nấu nước để hắn tắm cho sạch sẽ, Lan Thương để Cảnh thúc bận rộn, đánh giá phòng mình.
Trên bàn sách vẫn là mấy cuốn sách trước khi đi, nhưng đệm chăn đã được bọc vỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!