Chương 26: Tháng Chín Phần 2

Đêm nay ánh trăng thật đẹp.

Chữ viết của Hồi Xuân đã tốt hơn trước, nét chữ gọn gàng, ngay ngắn, những gì nàng ta nói không có gì to tắt, chẳng qua chỉ là một con nai con bướng bỉnh, mặt phô sinh ý, thuận trí hạ an.

Nàng ta làm việc tùy tính, viết thư cũng vậy, lúc nhớ thì sẽ cầm bút lên viết, nếu không nhớ, hai ba tháng cũng không có động tĩnh gì.

Lan Thương liếc nhìn tờ giấy trắng trên bàn, quên đi, không cần viết.

Hắn đứng dậy thu dọn, cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ.

Hắn không phải là người xa hoa, cái xiêm y mặc trên người này đã mặc lâu, ống tay áo xù lông lên, hắn thường lấy kéo cắt đi.

Lúc này nhìn xiêm y chợt nhớ tới, có một câu nói, khi thành thân mua vài bộ y phục mới, ngụ ý là bắt đầu lại từ đầu, là một chuyện tốt.

Vì thế hắn cân nhắc ngày mai được nghỉ sẽ cùng Thanh Phong đi mua vài bộ xiêm y, hai người sẽ cùng nhau bắt đầu lại từ đâu.

Thanh Phong đề bút trên bàn cờ vẽ một bức tranh, lúc này sáng tối đều lạnh, ngồi ở ngoài chịu không được, nàng đành ngồi ở trong phòng, định vẽ một bức tranh trên bàn cờ.

Lúc Lan Thương vào cửa là lúc nàng vừa buông bút, bức vẽ tên là Bốn mùa, một lối đi nhỏ dẫn vào trong, từ

"Trúc ngoại đào hoa ba lượng chi" đến

"Lục hòe cao liễu nuốt tân ve", lại đến

"Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa", cuối cùng là

"Ngàn thụ vạn thụ hoa lê khai".

Nàng vẽ tranh dưới đáy bàn cờ, nếu không động đến bàn cờ này, khả năng cả đời đều không thể nhìn thấy.

Nhưng Tống Thanh Phong chính là Tống Thanh Phong, nàng luông nghĩ nếu một ngày kia cầm lấy nó...! đẹp biết bao nhiêu.

Nàng xoay người cười với Lan Thương:

"Là lúc ở trên núi nảy ra ý nghĩ này, tình cờ rất phù hợp với phong cảnh của chuyến đi đó." Cũng không hắn, dọc theo đường lên núi, phong cảnh bốn mùa.

Lan Thương gật gật đầu:

"Bàn cờ này không được bán, lúc rảnh rỗi không có việc gì, ta sẽ dùng đến bàn cờ mà chúng ta làm để tiêu thời gian."

"Thật sự không được bán, cho bao nhiêu bạc đều không bán." Thanh Phong đem bàn cờ ra ngoài phơi nắng, sau đó rửa tay.

"Hôm nay được nghỉ, chúng ta ra ngoài một chút không?"

"Được! Đi ngay bây giờ sao?"

Đi ngay bây giờ. Hắn tiến lên nắm chặt tay Thanh Phong đi ra ngoài.

Tuyết Diên ôm một chậu hoa về, lúc Thanh Phong mở mắt thì đột nhiên nói kinh thành vào đông không có hoa, vô cùng buồn tẻ.

Nàng nghe nói mọi người sẽ đem hoa làm thành hoa khô, liền nghĩ nên thử một lần xem sao.

"Tiểu thư, người đi đâu đó? Không làm hoa khô sao?"

"Phải làm, trở về sẽ làm. Lan Thương nói hôm nay được nghỉ, muốn cùng ta ra ngoài một chút." Khẩu khí lại có chút khoe mẽ.

Ân ái ghê gớm, Tuyết Diên thấy nàng như vậy, tâm tình rất vui, đẩy nàng ra ngoài,

"Vậy người mau đi đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!